Phương Hâm cởi balo sau lưng ra đưa cho Tiểu Như.
“Em nhìn xem muốn ăn cái gì thì lấy mà ăn.”
Tiểu Như nhìn balo xuất hiện trước mắt, tay đưa ra, rồi lại nhanh chóng rụt về.
Chỉ thấy cô bé lắc mạnh đầu.
“Chị tiên nữ, em không đói, chị ăn nhiều một chút, bố còn cần có chị chăm sóc.”
Bố nặng như thế, chị tiên nữ cần phải ăn thật nhiều mới cõng được bố.
Cô bé không đói, cô bé không đói một tí nào.
Phượng Hâm nhìn cái đầu nhỏ bù xù đó không ngừng lắc qua lắc lại, nếu như không phải cô đang lái xe thì thật hận không thể qua đó vò vò đầu cô bé.
Hắc hắc! Cô phát hiện sở thích của cô càng ngày càng đặc biệt rồi.
“Ăn đi! Trong đó còn nhiều đồ ăn đủ để cho chúng ta tới thành phố A2.”
Phượng Hâm nhìn cô bé rõ ràng không có ý muốn tiếp nhận, liền trực tiếp quăng balo lên chân cô bé.
“Bố em nếu tỉnh lại nhìn thấy con gái mình bị đói đến ốm nhom, thì không tìm chị liều mạng mới lạ.”
Tiểu Như lập tức ngẩng đầu, lại lắc mạnh đầu, khuôn mặt vốn dĩ đã không có bao nhiêu huyết sắc càng trở nên trắng bệch.
“Sẽ không đâu, bố em sẽ không đến tìm chị liều mạng đâu, chị đã cứu bọn em, bố em còn phải cảm ơn chị không kịp mới phải!”
Tiểu Như nói quá nóng vội, trên ngực liền đau nhói lên.
Qua gương chiếu hậu, Phượng Hâm thấy cô bé đưa tay phải lên ôm ngực, nghe thấy tiếng thở hổn hển phía sau, lo lắng nói: “Em sao thế? Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-nu-vuong-cuu-the/1484635/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.