Anh Báo vỗ vỗ vai Phượng Hâm, hoàn toàn không nhìn thấy biểu tính ẩn nhẫn của những người phía sau.
Phượng Hâm thật sự phải bỏ ra rất nhiều ý chí mới nhịn không tránh ra.
Cô vẫn không quen cùng với người lạ tiếp xúc, đặc biệt là tiếp xúc thân thể khiến cho cô thấy phiền chán.
Anh Báo mở balo ra, từ bên trong lấy một chút đồ ăn, dưới ánh mắt không đồng tính của đám đông đưa cho Phượng Hâm đối diện.
“Em gái, em chỉ có một mình, trên đường đi không có người chiếu cố, lúc này không giống như trước nữa, phải mạo hiểm tính mạng mới có đồ ăn.
Em cứ cầm mấy thứ này tạm thời ứng phó đi.”
Phượng Hâm lắc lắc đầu, “Anh Báo, ý tốt của anh tôi nhận, đồ ăn tôi có đủ rồi.”
Anh Báo nhìn balo sau lưng Phượng Hâm một cái, tạm không nói là nhỏ, lại còn móp như vậy thì bên trong còn đựng thứ gì kia chứ?
Hắn cho rằng Phượng Hâm ngại ngùng, không chút nghĩ ngợi thân thủ với lấy túi sau lưng cô.
Không ai chú ý đến, tay phải Phượng Hâm nắm lại rồi chậm rãi buông ra.
Anh Báo vừa mở ra, mày liền nhíu chặt lại, bên trong chỉ có một bình nước và một miếng lương khô, còn lại chỉ có nước sát trùng và gạc băng bó loạn thất bát tao.
Trong lòng càng nghĩ càng không an tâm, một cô bé sao có thể sống sót trong mạt thế đầy rẫy tang thi này.
Hắn rất muốn đưa Phượng Hâm theo bên mình nhưng lại không có cách, em gái thân yêu của hắn còn đang đợi ở thành phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-nu-vuong-cuu-the/1484621/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.