Phượng Hâm nhìn cậu bé nhận lấy đồ ăn rõ ràng đang rất đói, nhưng lại ăn một cách nhã nhặn thì khóe môi cong cong.
Mạt thế rất tàn khốc, có rất nhiều chuyện phải giải quyết một cách nhanh chóng.
Phải biết rằng chỉ cần ăn chậm hơn một chút thôi thì cái bụng sẽ bị đói.
Cậu bé ăn xong rất nhanh, chớp chớp đôi mắt ngấn nước nhìn Phượng Hâm.
“Chị ơi, cảm ơn chị.” Giọng nói non nớt khiến cho người nghe cảm thấy lòng mềm nhũn.
Phương Hâm choáng váng, chị gái? Nhìn cô như vậy mà gọi là chị sao?
“Gọi là anh trai.” Giọng nói khàn khàn mang từ tính.
“Chị ơi, mẹ em cũng có lỗ tai, tai của mẹ cũng đẹp giống như của chị.” Cậu bé càng nói càng nghẹn ngào.
Phượng Hâm: “...”
Cô cũng không nói gì có được hay không, cậu bé này em đừng có khóc nữa.
Đối với việc dỗ dành trẻ con, cô thật sự không có cách nào.
Tiếng khóc của cậu bé càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ.
Trong lòng Phượng Hâm ngột ngạt, nghĩ đến tang thi nữ dưới bánh xe, trầm giọng nói: “Ăn xong rồi thì tự ra đây.”
Có rất nhiều chuyện cần phải tự mình đối mặt.
Cậu bé thông qua cửa kính nhìn ra bên ngoài, không biết nghĩ đến cái gì mà toàn thân run lẩy bẩy.
Lúc đầu Phượng Hâm nghĩ là cậu bé bị tang thi bên ngoài dọa sợ, sau đó liền cảm thấy có điều không đúng.
Cậu bé lúc này bị một loại bi thương bao phủ.
Phượng Hâm cũng không giục tiếp, đi đến vị trí đầu xe.
Tang thi nữ đó vẫn đang liều mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-nu-vuong-cuu-the/1484609/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.