Ngải Giai và Vương Đình chính là một đôi pha trò, muốn trầm mặc yên lặng cũng khó, Đa Dư cũng ngẫu nhiên nói một vài câu.
Đối với thời gian vui vẻ con người sẽ luôn cảm thấy trôi qua rất nhanh.
Cưới cười nói nói, màn đêm hơi lạnh cũng chậm rãi trôi qua.
Mấy người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngắm mặt trời mọc.
Thực ra cũng không có gì để thu dọn nhiều. Đồ ăn cũng ăn hết rồi, chỉ đơn giản thu cái lều xếp lại là được.
“Chị ơi, sáu giờ rồi, ông mặt trời cũng sắp lên rồi, lần đầu xem chị cũng đừng kích động quá nhé!”
Đa Dư cười vò vò cái đầu nhỏ của Ngải Giai, ban đêm có bọn họ bầu bạn cùng trong tưởng tượng cũng tốt như nhau.
“Lên rồi, lên rồi, chị ơi nhìn kìa.” Gương mặt mập mạp của Vương Đình vì quá kích động mà đỏ hồng lên, thật chọc người yêu mến.
Trong chớp mắt, thái dương chậm rì rì từ mặt đất mọc lên, ánh sáng chói lọi chiếu sáng mặt đất, đồng thời chiếu sáng góc tối tăm trong lòng Đa Dư.
Thật đẹp, đỏ giống như lửa phượng hoàng niết bàn vậy, giống như cô hôm nay, tất cả chỉ mới là khởi đầu.
Nếu có thể, cô hy vọng có thể dừng lại ở thời khắc này.
“Chị ơi, chúng ta phải xuống núi thôi, còn một tiếng nữa là đến giờ học rồi.”
“Các em thức cả đêm, không sợ học sẽ ngủ gật sao?”
Ngải Giai vẻ kinh hãi.
“Em thà lấy que diêm chống mi mắt còn hơn là ngủ gật.”
Đa Dư nhướng mày.
Vương Đình cười khi người gặp nạn nói: “Có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-nu-vuong-cuu-the/1484572/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.