Đa Dư thấy Nhiếp Minh cầm điện thoại ra nửa ngày không động đậy thì thấy kỳ lạ.
“Sao vậy?”
Nhiếp Minh nắm chặt lấy chiếc điện thoại màu đen phiên bản cũ, hạ quyết tâm rất lớn, “Điện thoại hỏng mất rồi, em muốn mượn của học tỷ một lát.”
Đa Dư rất muốn nói: “Điện thoại của tôi hết pin rồi.”
Nếu như thế thì có thể bên cậu ấy thêm lúc nữa.
Tất nhiên đó cũng chỉ là suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn đưa cho cậu mượn.
Không đến năm phút sau, một chiếc taxi dừng đến trước mặt hai người.
Còn chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng oán hận của đối phương.
“Tớ nói cậu tối rồi còn không về sớm ngủ, chạy đến nơi quỷ quái đáng đánh đòn này làm gì.”
Người vừa đến vừa nhìn thấy Đa Dư, câu thứ hai chưa kịp nói ra liền trợn trắng mắt, cẩn thận từng tí đỡ Nhiếp Minh lên taxi.
“Học tỷ... Cảm...”
Không đợi Nhiếp Minh nói hết câu, cậu đã bị người mới đến đẩy vào trong xe.
“Bác tài, mau lái xe, chỗ này nhiều kẻ xấu lắm.”
Đa Dư: “...”
Cô đây là đã chọc đến ai rồi, tên Trần Nhiễm này mỗi lần gặp cô đều là biểu tình muốn ăn thịt người, đúng là nam thần kinh.
Tâm tình đi dạo liền tan biến.
Bỏ đi, quay về vậy!
Ngủ đến nửa đêm Đa Dư bị cảm giác nóng bỏng làm tỉnh lại, trên tay nơi đeo phật châu nóng như bị đốt trong lửa vậy.
Soi qua ánh trắng mờ mờ, cô kinh ngạc phát hiện, chuỗi hạt châu trên tay có ba hạt đã đổi màu sắc rồi, một hạt màu lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-nu-vuong-cuu-the/1484563/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.