Chẳng ai nói với ai câu gì, họ lẳng lặng gặm nhấm sự bàng hoàng và day dứt khôn tả.
_ Anh vốn rất...có tiếng nói trong căn cứ. Những người còn lại trong căn cứ Ngoạ Long... để yên sao ?
Tiếng nói yếu ớt kéo mọi người về hiện thực. Trình Tức nhìn Lưu Tịnh Ly vừa mới tỉnh lại nở nụ cười vừa khổ sở vừa bất lực.
_ Vốn là như vậy, nhưng đến một ngày mọi người dường như đều thay đổi. Bắt đầu bộc lộ mặt tiêu cực của mình, rồi họ nghe Quân Triều xúi giục, chỉ cần gi*t ch*t chúng tôi thì có thể tự làm chủ căn cứ. Vật tư muốn dùng thế nào cũng được.
Anh chàng hào sảng ba năm trước gần như đã biến mất vào buổi tối tuyệt vọng đó.
. Vì tin tưởng nên bị trúng chiêu của Triều Quân, chỉ có thể ở sau lưng đồng đội bảo toàn mạng sống. Trơ mắt nhìn từng đứa trẻ một ch*t đi mà chẳng làm được gì.
_ Khụ !
Lưu Tịnh Ly muốn ngồi dậy nhưng cơ thể vừa dạo qua quỷ môn quan của hắn không cho phép điều đó. Ngày khi hắn tưởng cả người sẽ ngã mạnh xuống thì Lưu Tịnh Ly lại được một bàn tay đỡ lấy.
Hàn An nhẹ nhàng đỡ đội trưởng Lưu, để hắn tựa đầu lên vai mình. Hắn thoáng chút sững sờ vì sự khác lạ của cậu, rất nhanh sau đó Lưu Tịnh Ly ý thức được ngọn nguồn của sự kì lạ này.
Cậu ấy đang cảm thấy có lỗi.
Hắn cũng không từ chối, tìm một vị trí thoải mái ngả đầu vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-gia/3316787/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.