_ Gì, gì chứ ! Đúng, đúng là tôi có đẩy cậu về phía bọn quái vật. Nhưng cậu có dị năng, cậu mạnh như thế chắc chắn không chết được ! Còn tôi thì khác, tôi rất yếu. Không phải kẻ mạnh nên bảo vệ kẻ yếu hơn mình sao ?
Đồng Vũ Khôn nói năng hùng hồn, càng nói càng làm cho Hàn An muốn bật cười.
_ Tôi mạnh, tôi mạnh nên không chết, còn bọn họ thì có phải không ?
Đoạn, cậu chỉ vào một cái xác đàn ông cao to ngồi gục xuống nền nhà, thân thể đã bị cắn gặm đến không ra hình người nhưng vẫn cố chặn trước lối vào của cầu thang thoát hiểm.
Vốn dĩ cậu chỉ chỉ bừa một bộ thi thể, thế mà Đồng Vũ Khôn thật sự tái mặt. Cơ thể cậu ta đã run lên, nhưng miệng thì vẫn cố nói.
_ Hắn, bọn vô dụng ấy chết là tại bọn nó bất tài, tại bọn nó ngu dốt mà thôi. Nếu bọn nó mạnh hơn thì đã chẳng bị mấy con quái vật ghê tởm kia ăn thịt ! Với lại, thân là vệ sĩ, hi sinh vì chủ nhân thì có gì mà không đúng cơ chứ !!!
Hàn An thở dài nhìn cậu ta, cậu không muốn dây dưa với loại người này thêm nữa. Kiếp trước cậu đã nhìn đủ loại người như Đồng Vũ Khôn rồi.
_ Cậu Đồng, tôi thừa biết tại sao cậu lại muốn tôi đi cùng cậu. Nhưng tôi sẽ không giống những vệ sĩ kia vì cậu mà chết, và tôi cũng không có nhu cầu ấy. Tang thi ở tầng dưới tôi đã dọn sạch, cậu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-gia/3068175/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.