Trùng sinh lại một lần, có quá nhiều chuyện cần chuẩn bị nên Hàn An cũng chẳng có thời gian để nhớ về những chuyện kiếp trước. Chuỗi ngày đau khổ, vật lộn vì cuộc sống. Nhiều lần đã tự sát nhưng rồi lại sống xót một cách thần kì.
_ Hàn An cậu sao thế ? Sắc mặt cậu xấu quá.
_ Tôi không sao, chỉ là... - Nhớ lại một số chuyện không nên nhớ thôi. Hàn An không nói hết.
Kiếp trước khi nhảy xuống vách núi cậu đã được một dì hàng xóm cứu sống. Được bà ta chăm sóc, để rồi một lần nữa tin vào tình cảm giữa người và người.
Rồi lại bị phản bội một lần nữa.
Kiếp trước cậu chỉ là một kẻ yếu đuối nhu nhược nên mới để bản thân rơi vào hiểm cảnh hết lần này đến lần khác.
Nhưng giờ khác rồi. Cậu không còn là cậu thiếu niên yếu đuối ấy nữa.
_ Tôi cho rằng kẻ điều khiển những con tang thi này là con người. Vì nếu kẻ đứng đầu cũng là một con tang thi thì không lí nào nó lại để đám " đàn em " của mình đứng bất động thế này chứ ?
Mọi người lập tức hiểu ý Hàn An.
_ Ý cậu là có một dị năng giả hệ tinh thần đã điều khiển đám tang thi này đứng bất động ở đây. Nhưng vì sao hắn phải làm vậy ?
Trần Lập Đông không hiểu nổi động cơ của kẻ kia.
_ Thì để chặn đường cướp của chứ gì nữa. - Hoàng Giám Vũ vừa nhai bánh quy vừa nói. - Nghĩ lại thì cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-gia/3068154/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.