Edit: LoveBabyCute 
Tiêu Luật Hằng cũng lấy được một ba lô nhỏ, nhưng mọi người đều lo lắng cho sức khỏe của hắn, nên bên trong cũng không có nhiều đồ ăn cho mấy. 
Trình Minh hoạt động chân tay một chút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa sổ:"Lưu ca, có tiếng súng, hình như còn có thêm cả tiếng loa?" 
Chu Nghị nghe thấy vậy liền tập trung tinh thần, nhưng cũng không nghe thấy gì, quay đầu vỗ vai Trình Minh:"Tiểu tử ngươi nghe nhầm rồi, nào có tiếng gì đâu cơ chứ!" 
"Thật sự có!" vẻ mặt Trình Minh hiện rõ nét không phục:"Ngươi nghe lại đi, thật sự có tiếng loa, hình như là nói... nói..." 
Thấy bộ dáng Trình Minh cũng không giống nói dối, mọi người đều nghi ngờ nằm sấp trên cửa sổ nghe, ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi, nhưng trừ bỏ thanh âm gào thét của tang thi, thì thật sự cái gì cũng không nghe thấy. 
Lưu Thư Minh nhìn Trình Minh, trầm ngâm một lát, thấp giọng hỏi:"Ngươi nghe được cái gì?" 
Trình Minh nhăn mày, bộ dáng vô cùng chăm chú, một lát sau trên mặt hiện lên tia vui vẻ, kinh hỉ nói:"Là tiếng của quân đội, giống như lời nói hôm qua chúng ta nghe thấy, những người may mắn sống sót có thể đi theo quân đội đi vào quân khu, Lưu ca chúng ta có nên đi không?" 
"Thật?" Chu Nghị nghe nói cũng vui mừng:"Chính phủ đã hành động, chúng ta còn do dự cái gì nữa, nên đi theo a!" 
"Có phải thính lực của ngươi so với trước kia tốt hơn rất nhiều phải không?" 
Lưu Thư vừa nói xong, tất cả mọi người mới phát hiện bọn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-chi-khong-gian-bao-boi/254869/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.