"Nhìn xem kìa, cô ấy lại đi ra rồi!" Trên lầu một bác gái kêu lên, đem các cư dân khác xung quanh tò mò đi ra, bất quá đại đa số cũng không có lên tiếng, chỉ nhìn tiểu cô nương đang mang búa ở phía dưới.
Tần Nguyệt cũng không để ý đến bọn họ, lạnh lùng cầm búa đi vào trong, có bác gái hảo tâm trên ban công chạy đến rất nhanh, "Ai, này cháu gái, ta nói cho nghe quái vật hiện tại nhiều như vậy, ngươi tốt nhất nên mau trốn đi đi, nghe nói ngày hôm qua có con quái vật chạy ngang gia đình kia, người trong nhà ghé vào cửa sổ gọi bậy khi nó quay lại làm cho cả nhà đều sợ đến mang bệnh luôn.!” Tần Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, thời điểm cô chuyển đến ngay cửa tiểu khu thì dã gặp gỡ qua cái bác gái nhiệt tình này, khi đó cô còn kiếm cây thang giúp đem con mèo nhỏ không biết của tiểu tử nha ai bị doạ nhảy lên tang cây, Tần Nguyệt cười cười, "Không có chuyện gì đâu bác gái, ta đi vòng vòng trong tiểu khu này thôi sau đó sẽ trở về, đúng rồi, qua vài ngay có khả năng bị cúp nước, bác nên nhắc nhở mọi người nên trử nhiều nước một chút."
Bác gái sửng sốt, như không nghĩ tới cô mang tiếng khó khăn lại dể dàng nói chuyện đến thế, mấy ngày nay ai cũng nói đứa bé này có tính tình không tốt, tới lui chỉ có một thân một mình không thích nói chuyện với ai, cũng hay cầm búa đi ra đâu đó, hàng xóm còn nói cô đã giết người đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-chi-hac-am-nu-phu/562065/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.