Sớm đoán được Bạch Vi Lan suy nghĩ như vậy, Tần Nguyệt cũng đánh vỡ ảo tưởng của cô ta, dù sao vật đã tới tay rồi.
Nhìn quần áo mỹ lệ Tần Nguyệt cũng không cảm thấy hứng thú, những bộ quần áo này khi vận động mạnh rất bất tiện, đôi khi chỉ vì một sai lầm nhỏ mà phải dùng tính mạng để bù. Bây giờ cô còn đi theo Bạch Vi Lan là vì vòng tay trên tay cô ta, mặc dù đối với đồ vật cho đi mà đòi lại là chuyện rất dọa người, nhưng Tần Nguyệt không nghĩ sẽ dùng đồ đạc của mình làm cho người khác mạnh hơn.
Nếu không có Tần Nguyệt mà Bạch Vi Lan còn có thể cường đại thì đó là vận khí của cô ta, nhưng nếu dùng đồ của cô đối phó với cô, cô thật sự sẽ cảm thấy mình ngu ngốc không có thuốc chữa.
"Tần Nguyệt, bạn không mua cái gì sao?" Hiểu Nguyệt sau khi thử quần áo xong hỏi.
"Không thích, mình chỉ có hứng thú với ăn uống thôi." Từ chỗ mua quần áo đến nhà, Tần Nguyệt chưa bao giờ biết trước kia lúc mình đi dạo phố tốn nhiều thời gian như vậy, trước đây cảm thấy hưởng thụ, bây giờ lại cảm thấy thập phần dày vò, cô thật sự có rất nhiều chuyện cần xác nhận, thật không nghĩ lại lãng phí thời gian vào chuyện đi dạo phố này.
Trong tủ kính thủy tinh để các loại ngọc thạch, ánh mắt Bạch Vi Lan tìm lại một lần "Chị à, xin hỏi bên chị có bán ngọc quan âm hay không?"
"Có, mời đi theo tôi." Nhân viên bán hàng mời Bạch Vi Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-chi-hac-am-nu-phu/562045/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.