Nếu có thể, lúc này Cố Ngọc thật muốn đem ngũ quan của mình phong bế lại, có lẽ Ninh Hàng có thể làm được điểm này. Nếu như hắn ở chỗ này mà nói, không có cảm giác đau đớn, cũng sẽ không sợ hãi vận mệnh sắp đến bản thân đi?
Đúng vậy, cô cũng sẽ sợ hãi, bởi vì cô cũng là con người.
Nhưng không còn cảm xúc cũng không thể thay đổi vận mệnh của cô, cho nên cô không muốn nghĩ nhiều thêm.
Trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, cha mẹ, em trai, bạn bè, còn có…… Trịnh Gia.
Cô đã rất nhiều lần nhớ đến hắn, nhớ ôn nhu tươi cười của hắn, nhớ ôm ấp ấm áp của hắn, nhớ hắn khi thẹn thùng lỗ tai sẽ hồng hồng.
Trên thế gian này vì sao lại có một người đáng yêu như hắn vậy chứ?
Nhất định là ông trời thương hại cô, để cô sống lại một đời cảm nhận được ấm áp như vậy.
Cho dù là chết, cũng không uổng phí.
……
Sa mạc đột nhiên nổi gió lớn, cát vàng bay đầy trời che đi tầm nhìn của mọi người, không biết người biến dị tích xảy ra chuyện gì thế nhưng đem cô vứt thật mạnh ra ngoài.
Thân thể Cố Ngọc ở không trung xoay mấy vòng, cô nôn ra một búng máu, nguyên tưởng rằng sẽ ngã thật mạnh xuống bờ cát, bị cát nóng bỏng cọ xát qua làn da, lại không nghĩ tới sẽ rơi vào một cái ôm ấm áp quen thuộc.
Hắn dùng một miếng vải bông sạch sẽ che mặt, toàn thân hắn bao bọc bởi kiện mũ choàng áo gió dài, chỉ để lại một đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-ban-gai-hung-tan/1484189/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.