Editor • Xue Ding Sau một trận trầm mặc, trong đầu Cố Ngọc vang lên tiếng cười Khâu Hoa Kiệt, “Cô có thể thử xem, là mệnh Lâm Chi quan trọng, hay là mệnh cha mẹ cô quan trọng……” Cố Ngọc cắn chặt răng, ánh sáng trong mắt lập loè không ngừng. Khâu Hoa Kiệt là dị năng giả tinh thần, ông ta cũng không hiện thân ra chỗ này, nhưng thanh âm ông ta lại có thể truyền vào trong đầu cô. Đủ để thuyết minh năng lực của ông ta mạnh hơn Trịnh Gia. Trịnh Gia ở một bên sắc mặt cũng xanh mét, khi nhìn thấy Cố Ngọc khác thường, hắn dùng tinh thần lực xâm lấn liền nghe được lời Khâu Hoa Kiệt nói với Cố Ngọc. Thật đê tiện, thế nhưng lại dùng an nguy cha mẹ Cố tới uy hiếp Cố Ngọc?! “Tỷ, rốt cuộc làm sao vậy?” Nhìn bộ dáng Cố Ngọc, Cố Cẩn có chút luống cuống, chị hắn tựa hồ đang cùng ai đó nói chuyện. Nhưng trong không khí không có người a, hắn nhìn không thấy nghe không thấy tự nhiên càng thêm nôn nóng. “Là Khâu giáo sư đang cùng Cố Ngọc nói chuyện.” Vẻ mặt Ngô Hữu Dân ngưng trọng, Khâu Hoa Kiệt là dị năng giả tinh thần quả thực là xuất quỷ nhập thần, người có được năng lực như vậy thật sự là quỷ tài. Phảng phất như tùy thời có thể bắt lấy vận mệnh người chung quanh. Cho dù ngươi có phòng bị thật mạnh, hắn cũng có thể thần không biết quỷ không hay mà xâm lấn, giết người một cách vô hình. “…… Ông thắng!” Cố Ngọc trầm mặc một trận, dẫn đầu thu hắc kiếm, cô không dám lấy mạng cha mẹ ra làm tiền đặt cược. Cho dù mười cái Lâm Chi cũng không đổi được mệnh cha mẹ cô trở về. Lâm Chi đứng lên, hận ý trong mắt giống như liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, cô ta chưa từng ở trước công chúng ném mặt mũi đi như vậy, Cố Ngọc khiến cô ta nhục nhã như vậy cô ta nhất định nhớ kỹ. “Còn chưa có chết, đứng lên dẫn người đi!” Lâm Chi nhìn lướt qua những người ngã trên mặt đất, cô ta mang theo hai dị năng giả, những người khác đều là bảo tiêu hộ vệ thân thủ mạnh mẽ. Nhưng những người này ở trong tay Cố Ngọc dù hợp lực lại căn bản không phải đối thủ của cô. Nếu không phải giữ những người này còn có chút tác dụng, hôm nay cô ta liền muốn đem tất cả bọn họ giết sạch! “Vâng, vâng, Lâm tiểu thư.” Những người đó kéo chân đầy máu khập khiễng đứng lên, nhưng đối mặt với uy thế Cố Ngọc lại có chút không dám tiến lên, chỉ có thể đứng im ở một bên. Bọn họ sợ phải ăn đau, hai bên nào cũng không dám đắc tội. “Cố Ngọc, cô thật muốn theo bọn họ đi?” Ngô Hữu Dân tiến lên ngăn lại Cố Ngọc, “Tôi sẽ nghĩ cách, tôi sẽ nói cho cha tôi, để ông ấy ra mặt……” “Cha anh ra mặt là có thể áp chế quyền uy Khâu Hoa Kiệt sao?” Cố Ngọc quay đầu nhìn về phía Ngô Hữu Dân, cô ngược lại không muốn gửi hy vọng vào hắn. Ngô gia dám đánh cuộc sao? Dám dùng toàn bộ lực lượng gia tộc tới đối kháng Khâu Hoa Kiệt sao? Chuyện này không khỏi mơ mộng hão huyền quá đi. Hơn nữa Khâu Hoa Kiệt hiện giờ ở trong Thủ đô xác thật chiếm hữu địa vị có tầm ảnh hưởng lớn, những đại gia tộc tay cầm quyền lực còn đang ước gì lấy lòng ông ta, mặc cho ông ta sai khiến, chỉ mong sau này được chia phần lợi ích. “Tôi……” Ngô Hữu Dân nhất thời nghẹn lời, đúng vậy, cho dù hắn nguyện ý đứng ở bên phe Cố Ngọc, nhưng toàn bộ Ngô gia nguyện ý vì cô để đối kháng Khâu Hoa Kiệt sao? Chuyện này căn bản là không có khả năng a! “Tỷ, tên hỗn đản kia làm sao lại áp chế chị?” Cố Cẩn lôi kéo tay Cố Ngọc không cho cô đi, bọn họ rõ ràng đã đánh thắng nhóm người này, tại sao đột nhiên lại thay đổi? “Đúng vậy Cố tỷ, chị nói đi! Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, cùng lắm thì đi đem hang ổ ông ta bứng lên!” Phương Tử Di oán hận cắn răng, giờ khắc này cô mới biết được cái gì gọi là 'người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu', loại trải nghiệm này vào giờ phút này đặc biệt khắc sâu. “Ngô thượng tá có thể điều động người ở S tỉnh bảo hộ ba mẹ chúng ta, ông ta cũng có thể khiến cho những người đó lấy táng mạng ba mẹ chúng ta, chúng ta không có lựa chọn.” Cố Ngọc nặng nề nhắm mắt, sau đó mở bừng mắt, trong mắt một mảnh thanh minh, “Đi thôi.” Một chuyến đi này cô biết rõ là đầm rồng hang hổ, nhưng cô cũng không có đường nào để lui lại. Nếu Khâu Hoa Kiệt muốn giữ lại bọn họ, Cố Ngọc sẽ để cho ông ta biết, ông ta làm ra quyết định này có bao nhiêu ngu xuẩn. “Ngô thượng tá, anh không thể giúp chị Cố Ngọc cùng anh Trịnh Gia sao?” Tiểu Đông nôn nóng nhéo góc áo Ngô Hữu Dân, bởi vì cậu chỉ là người thường lại là tiểu hài tử, đối phương cảm thấy cậu không có lực uy hiếp cho nên cũng không mang theo cậu. “Để anh suy nghĩ tìm biện pháp.” Ánh mắt Ngô Hữu Dân âm trầm, chuyện này hắn cũng cảm thấy thực đau đầu, nên làm cái gì bây giờ, làm sao bây giờ? Những chuyện liên quan về chị em Cố Ngọc thậm chí Cố gia hết thảy đều khiến người ta tràn ngập nghi hoặc, nhưng trong lòng hắn càng có một cái phỏng đoán lớn mật. Có phải trong Cố gia có người có thể dự đoán được tương lai, cho nên mới có thể trước tiên làm ra an bài cùng chuẩn bị. Như vậy người này có thể là Cố Ngọc hay không? Nếu nói có khả năng nhất, người này nhất định là Cố Ngọc! …… Tòa nhà thí nghiệm là một tòa kiến trức lạnh như băng, mặt ngoài tòa nhà tuy rằng có thể phản xạ ánh sáng mặt trời, nhưng khi tay chạm đến vẫn cứ lạnh lẽo. Cố Ngọc đứng trong phòng tầng 20, quan sát được hết thảy tình huống dưới lầu. Trên đường trống trải không có người đi đường, ngẫu nhiên có chiếc xe sẽ ra vào tòa nhà này, nhưng đều có bảo an nghiêm khắc trông coi. Người bình thường không thể vào được. Ngay cả Lâm Chi một đường mang theo bọn họ ngồi thang máy đi lên cũng phải trải qua mấy trạm kiểm soát. Mà những trạm kiểm soát này đều cần thiết kiểm tra thẻ chứng minh thân phận. Bằng không ở trong tòa nhà này một bước đều khó đi. Tòa nhà công nghệ cao tầng này cùng mạt thế bên ngoài tràn ngập huyết tinh, tàn nhẫn tựa hồ không hợp nhau. Nhưng lại nhắc nhở nhân loại chúng ta đã từng sinh hoạt như thế nào, đã làm những gì mới có thể đạt tới thời đại khoa học kỹ thuật huy hoàng. “Cố Ngọc, em ở đâu?” Truyên âm Trịnh Gia bay vào trong đầu Cố Ngọc, cô ngẩn người mới gật đầu, “Anh sao rồi?” Sau khi bốn người bọn họ bị mang vào tầng 20 liền tách ra an bài phòng ở khác nhau, tựa như bị giam cầm. “Tôi còn tốt.” Trịnh Gia dựa vào bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, tầng lầu 20 liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết thảy, hắn tin tưởng mình có thể vững vàng rơi xuống đất, nhưng hắn không thể cứ như vậy rời đi. Cố Ngọc không đi, hắn cũng không đi, huống chi còn là vì cha mẹ cô. “Lòng tôi có chút bất an, tổng cảm thấy tên Khâu Hoa Kiệt không có ý tốt.” Trịnh Gia mím môi, trong hắc mâu xẹt qua thần sắc nghi hoặc. Người Khâu Hoa Kiệt nhắm vào hẳn là hắn, nhưng hắn không biết đối phương có thể ở trên người hắn lấy được cái gì. “Để tôi ngẫm lại.” Cố Ngọc nặng nề nhắm mắt, suy nghĩ trong đầu không ngừng quay cuồng, cô vì sao lại nhớ không nổi người tên Khâu Hoa Kiệt này đây. Nếu ông ta cùng Thiên thần sa đọa có quan hệ mật thiết, như vậy không thể chỉ có một người ở mạt thế nổi danh? Lâm Chi sở dĩ được xưng là Thiên thần sa đọa, là bởi vì cô ta thủ đoạn ra tay tàn nhẫn, những thủ đoạn cô ta đều vận dụng ở trong gien biến dị dung hợp. Mặc kệ là đối với người thường hay dị năng giả, cô ta đều có thể làm tất cả không chút nương tay. Những người bị rót gien vào đều trở thành quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ. Đó chính là kiệt tác của đám người Lâm Chi. Nhưng sau lưng Lâm Chi còn có Khâu Hoa Kiệt hay không, cô thế nhưng một chút cũng không có nghe qua, là người này che giấu thật sâu, hay là thời điểm Lâm Chi hoành hành ở mạt thế ông ta căn bản đã không còn nữa? Cố Ngọc suy nghĩ thực hỗn loạn, nhưng cô vẫn nhớ rõ nhắc nhở Trịnh Gia, “Nếu bọn họ dùng chúng ta tiến hành thí nghiệm gien, nhớ kỹ nhất định không thể đồng ý!” Mệnh cha mẹ cô, cô sẽ tới cứu, nhưng mấy người Trịnh Gia bọn họ không cần thiết vì thế mà bỏ luôn mạng của mình vào trong đó, Cố Ngọc giờ phút này cũng thực hối hận, có phải lúc trước quyết định đi vào Thủ đô là một sai lầm hay không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]