Tình cảnh Trịnh Gia hiện tại thực vi diệu, hắn hiện tại đang ở khu phòng lều, chung quanh có không ít người thường vây quanh hắn, già cả lớn bé, nam nữ đều có, từng đôi mắt khát vọng nhìn hắn, khiến hắn khó có thể di động bước đi. Bên ngoài khu lều được mọi người dựng lên rào chắn, một ngọn lửa nhanh chóng đốt lên lan can chắn, ngăn trở đám thú biến dị muốn tới gần. Mắt thấy mỹ vị ở phía trước mà không thể ăn được, nhóm thú biến dị cũng gấp đến độ dậm chân. Có vài con thú biến dị chờ không được dứt khoát thay đổi hướng đi sang bên kia, dù sao căn cứ này cũng không chỉ có chỗ này có đồ ăn, chúng nó lại đi tìm kiếm chỗ khác. Ngày thường nhóm thú biến dị này đều bị áp chế, săn bắt đồ ăn đều là động vật trong núi, lúc này đã không còn con cóc áp chế, toàn bộ tranh nhau xuống núi, cũng nếm thử mỹ vị nhân loại. Đương nhiên, những đồ ăn này ngon nhất vẫn là hài tử cùng dị năng giả, người trước non nớt ngon miệng, người sau có thể gia tăng năng lượng cho chúng nó. Năng lượng, cũng đồng nghĩa với năng lực, năng lực đại biểu cho việc có thể cướp đoạt càng nhiều đồ ăn hơn. Đây là pháp tắc sinh tồn của thế giới động vật. “Anh Trịnh Gia, anh dẫn chúng ta đi thôi……” Một bé gái khóc sướt mướt lôi kéo tay Trịnh Gia. Nhiều đôi mắt nhìn hắn như vậy, nhiều ánh mắt khát cầu hắn như vậy, Trịnh Gia không có biện pháp làm như không thấy. Hắn biết rõ đáng lẽ ra hắn phải đi bãi đỗ xe lái xe, nhưng không nghĩ tới trên đường bị bé gái kia kéo đến nơi này, nhiều người già cũng trẻ em như vậy, hắn không có biện pháp trơ mắt nhìn bọn họ táng thân trong miệng thú biến dị, vì thế hắn một bên ngăn cản thú biến dị công kích, một bên tận khả năng giúp bọn họ tìm nhiều củi làm thành lan can đưa bọn họ vào trong đó bảo hộ. Chờ ngọn lửa bốc cháy lên, tạm thời đem đám thú biến dị ngăn cách ra bên ngoài. Nhưng lửa cũng sẽ có thời điểm tắt. Trịnh Gia suy sụp phát hiện, hắn căn bản cứu không được mọi người, tuy rằng hắn rất muốn làm như vậy. Nếu hiện giờ Cố Ngọc ở chỗ này sẽ làm như thế nào? Trịnh Gia tâm địa mềm mại, nhưng Cố Ngọc bất đồng, nếu cả hai gặp phải cùng một lựa chọn, hắn tin tưởng cô có thể thực mau mà đưa ra quyết định lấy hay bỏ. Hắn cũng biết, mệnh người khác không quan trọng bằng mệnh của mình, hắn còn muốn cùng Cố Ngọc đi tiếp mai sau. Biết là một chuyện, lý trí cũng nói cho hắn nên đi luôn, nhưng bị những đứa trẻ này lôi kéo, hắn cảm thấy hai chân tựa giữ treo lên ngàn, làm cách nào cũng không thoát ra được. “Trịnh Gia, vừa rồi cậu bị thương, tôi băng bó giúp cậu một chút.” Một cô gái mặc một thân áo lông vũ hồng nhạt từ trong đám người di tới bên cạnh Trịnh Gia, cô lớn lên còn tính là khả ái thanh tú, chỉ là tóc đen có chút dơ bẩn, nhưng so với mấy người ở khu lều, cô đã xem như sạch sẽ. Trịnh Gia ngẩn người, tay đã bị cô gái nâng lên, chỉ thấy trong tay cô ta chảy ra một dòng nước trong suốt, rất nhanh liền đem vết thương trên mu bàn tay hắn từng chút rửa sạch, tiếp theo mới lấy ra chiếc khăn tay sạch sẽ đem miệng vết thương hắn băng bó lại, cột thành một nút kết xinh đệp. Ở trên chiếc khăn kia còn thêu một con bướm đang giương cánh bay, thoạt nhìn linh động lại mỹ lệ. “Cảm ơn.” Trịnh Gia thu hồi tay, nhìn cũng không nhìn thêm cô gái kia một cái liếc mắt, mà là đem ánh mắt chuyển về phía nơi xa hắc ám, ngay lúc này hắn thế nhưng còn nghĩ có thể nhìn thấy Cố Ngọc, chờ đợi bóng dáng của cô đột nhiên xuất hiện. Hắn thật sự quá mềm yếu, cũng quá do dự không quyết đoán.((˘・_・˘)Yes! Trịnh thỏ thật quá thiếu quyết đoán, không xứng với cái danh 'Mạt thế đệ nhất cường giả' chút nào. Uầy...) Diệp Mỹ Hoa trong mắt hiện lên thần sắc thất vọng, chợt rũ xuống tay. Cô là thủy hệ dị năng giả, ở trong căn cứ cung cấp nước cho mọi người, bản thân không có sức chiến đấu gì đặc biệt, nhưng nước là đồ vật không thể thiếu trong cuộc sống của nhân loại, càng không nói tới hiện tại nguồn nước rất thiếu hụt. Cho dù ở bên ngoài tìm được nguồn nước, cũng cần phải xác định nguồn nước có bị ô nhiễm hay không, nếu bị thú biến dị hoặc người biến dị làm cảm nhiễm nguồn nước, nhân loại sẽ không thể sử dụng. Ngày này cô vừa vặn đến khu lều cung cấp nước, nước ở khu lều rất đắt đỏ, những người này thường là phải trả giá rất nhiều sức lao động hoặc là vật tư mới có thể đổi được nước sạch sẽ, mà nước cũng chỉ đủ để bọn họ dùng để ăn uống. Mà thời điểm Diệp Mỹ Hoa ở chỗ này phóng thích nguồn nước dự trữ, tai nạn cứ như vậy bạo phát, nhanh đến mức cô căn bản đều không kịp phản ứng lại. Có rất nhiều người ở trước mặt cô bị thú biến dị nhảy lên cắn nuốt gục ngã, cô sợ tới mức run bần bật, nguyên tưởng rằng chính mình cũng chạy không thoát được vận mệnh như vậy. Thế nhưng lúc này Trịnh Gia từ trên trời giáng xuống, lưỡi dao gió như lợi kiếm chặt đứt đầu con hồ ly biến dị sắp tấn công cô, cũng cứu tánh mạng cô. Lúc ấy Diệp Mỹ Hoa xem đến mắt choáng váng, người nam nhân này anh tuấn tuổi trẻ, có năng lực hơn nữa lại thiện lương, cô biết chỉ cần luôn ở bên cạnh hắn, có lẽ cô có thể tránh được một kiếp. “Chúng ta làm sao bây giờ đây Trịnh Gia?” Một cụ ông nôn nóng nhìn về phía Trịnh Gia, toàn bộ hỵ vọng của bọn họ đều ký thác trên người thiếu niên trẻ tuổi trước mắt này, mắt thấy lửa sắp tàn. Lúc ấy cũng là lúc đám thú biến dị đang chờ bên ngoài sẽ nhảy vào, Trịnh Gia có thể cứu mấy người? Ai cũng đều không muốn chết! “Vừa rồi tôi kêu các người đi lấy vũ khí đâu, mặc kệ là cái gì cũng được, các người phải làm tốt chuẩn bị tự vệ.” Trịnh Gia phục hồi tinh thần, nhanh chóng cùng những người này dặn dò, hắn chỉ có một đôi tay bảo hộ không được hết tất cả mọi người, những người này cũng cần thiết tự mình đi chiến đấu, không thể trước sau đều trông cậy vào hắn. “Này sao được? Chúng tôi đều là người già, nơi nào sẽ đánh thắng được đám thú biến dị này?!” Cụ ông quyết đoán không làm, bọn họ đều trông cậy vào Trịnh Gia đứng ra bán mạng cho bọn họ, dốc hết sức lực bảo hộ bọn họ, nhưng hiện tại Trịnh Gia đang nói cái gì vậy, còn để cho bọn họ tự vệ, có lầm hay không? “Đúng vậy Trịnh Gia, chúng tôi không có sức chiến đấu, cậu đến phụ trách bảo hộ chúng tôi!” “Cậu là dị năng giả, cậu phải xông ra đằng trước……” “Không sai, nếu cậu đã cứu chúng tôi, thì phải phụ trách đến cùng……” “……” Càng ngày càng nhiều âm thanh nói thêm vào, tuy rằng bọn họ còn có chút sợ hãi, đó là đối với đám thú biến dị chung quanh như hổ rình mồi. Nhưng bọn họ lại nói chuyện với Trịnh Gia như kiểu đúng lý hợp tình, không có chút nào cảm thấy có cái gì không đúng. Cứu bọn họ, phải phụ trách đến cùng, bằng không cứu làm gì? Trịnh Gia nhất thời kinh ngạc. Những thanh âm đó vừa rồi còn đem hắn thành ân nhân cứu mạng, từng đôi trước đó nhìn hắn đầy sùng bái dần dần biến mất không thấy, thay vào đó chính là chỉ trích cùng chửi rủa, còn có người kích động vươn tay chỉ vào mặt Trịnh Gia, chỉ kém một chút mắng hắn vong ân phụ nghĩa. Trịnh Gia trầm mặc. Nếu không phải hắn còn có uy áp dị năng giả ở đây, những người nơi này kích động chỉ sợ đều muốn dùng nước miếng đem hắn phun chết đuối luôn rồi, tuy rằng trước mắt cũng không tốt hơn bao nhiêu. Trịnh Gia cong cong khóe môi, tự giễu cười, quả nhiên là hắn lại xen vào việc người khác rồi? Trên mặt Diệp Mỹ Hoa cũng tràn đầy xấu hổ, nhìn thần sắc Trịnh Gia biến ảo không ngừng, cô nhịn không được nhỏ giọng nói: “Cậu đừng để ý đến bọn họ, những người này chính là không nhớ ân……” Số lần cô tới khu lều cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, bởi vì chính bản thân cô cũng phiền chán người nơi này, ham ăn biếng làm không nói, còn đem bản tính tham lam vô sỉ bày ra tới cực hạn. “Anh Trịnh Gia, vừa rồi trên người của anh giống như có cái gì đó vang lên……” Bé gái lôi kéo tay Trịnh Gia lắc lắc, vừa rồi quá ầm ĩ quá sợ hãi, có lẽ không có người nghe được thanh âm này, nhưng cô bé luôn ở bên nguòi Trịnh Gia cho nên cô bé nghe được, thân âm đó liên tục vang lên thật nhiều lần, giống như là điện thoại. Trịnh Gia nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là nhịn không được gọi điện thoại đến Cố Ngọc, nếu không phải bé gái kia nhắc nhở, hắn thiếu chút nữa quên mất bên hông mình còn có di động. Cố Ngọc đã gọi điện thoại cho hắn, nhưng lúc ấy hắn không nghe được, giờ phút này trong lòng treo lơ lửng, vừa sợ cô nghe điện thoại, lại sợ cô không nghe được. Nếu cô nghe, hắn nên nói như thế nào? Nếu cô không nghe, có phải đã gặp nguy hiểm hay không? Tâm Trịnh Gia đều nhanh chóng nhấc tới cổ họng, cũng may chuông điện thoại vang lên vài tiếng, rốt cuộc cũng câu thông. “Anh ở chỗ nào?” Thanh âm Cố Ngọc dẫn đầu vang lên, vẫn là tiếng nói trầm ổn điệu thấp thường ngày của cô, trong trẻo như tiếng dương cầm tấu vang giữa trời đêm. “Tôi ở khu lều, em đừng tới đây, tôi rất tốt…… đô đô……” Lời Trịnh Gia còn chưa nói xong, Cố Ngọc đã cắt đứt điện thoại, hắn chỉ có thể đối diện với điện thoại ngây ra. Tức giận rồi? Ngữ khí không giống…… đây là tính toán tới tìm hắn sao? Tâm Trịnh Gia tâm thùng thùng nhảy dựng, chỉ là nghe được thanh âm Cố Ngọc, hắn đều có thể nghĩ đến đêm hôm đó hai người ở bên nhau... kiều diễm, mộng ảo, hạnh phúc đến mức hắn muốn rơi lệ. Diệp Mỹ Hoa ánh mắt phức tạp nhìn về phía Trịnh Gia, người vào lúc này còn có thể sử dụng điện thoại không nhiều lắm, thân phận Trịnh Gia có phải so với cô đã tưởng tượng còn muốn lợi hại hơn? “Anh Trịnh Gia, đám thú kia muốn nhào vào trong!” Bé gái hoảng sợ nép vào lòng ngực Trịnh Gia, cho rằng như vậy là có thể được hắn bảo hộ chặt chẽ. “Không xong, đống lửa sắp tàn rồi.” Trán Diệp Mỹ Hoa cũng rơi xuống mồ hôi lạnh, không khỏi nắm chặt xẻng trong tay mình. Tuy rằng những người đó bởi vì hoảng sợ mà oán giận, nhưng nguy hiểm ngay trước mặt cũng không thể không thao cầm lên vũ khí phòng thân, nếu có thể kiên trì nhiều hơn một chút là có thể sống lâu một chút. Vạn nhất ở phút cuối cùng Trịnh Gia có thể phân lực ra cứu bọn họ thì sao? Những người này đều nghĩ như thế, nắm chặt đồ vật có thể xem là vũ khí hướng chỗ Trịnh Gia dựa sát vào, tận lực lưng tựa lưng mà làm thành một đoàn hỗn loạn. “A!!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, có một chỗ lửa trên lan can dập tắt, lửa vừa tàn một đạo bóng dáng màu vàng đen nhảy vào, ngậm một cô gái kéo ra bên ngoài. Trịnh Gia phản ứng lại, nhanh chóng ném lưỡi dao gió sang bên kia, nhưng cô gái bị kéo đi nháy mắt thân thể chia năm xẻ bảy, máu tươi chảy đầy đất. Những người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều sợ hãi mất hồn mất vía, tay nắm vũ khí đều không ngừng run rẩy. Trịnh Gia cắn chặt răng, đôi tay bỗng nhiên vung lên. Hô hô hô!!! Lưỡi dao gió ba cái liên tiếp cuốn lên, đem những chỗ hổng lấp kín lại, tính toán phong bế lại chỗ lan can hỏng bị thú biến dị tiến công vào, cắt đứt chỗ đó riêng biệt cùng bên này. Nhưng Trịnh Gia biết hắn chống đỡ như vậy sẽ không được lâu, đến lúc đó dị năng hao hết hắn cũng sẽ chết. “Trịnh Gia……” Diệp Mỹ Hoa ở một bên sùng bái nhìn về phía Trịnh Gia, thực lực thiếu niên này thật sự rất mạnh, cô muốn đi theo hắn, muốn ở bên cạnh hắn. Rầm rầm!!! Một con lợn rừng hình thể khổng lồ đầy lông đen, cụng đầu vào đống lửa đang thiêu đốt, không quan tâm mà vọt vào. Trịnh Gia đang ở bên khác phong kín cửa vào, không rảnh đối phó con lợn rừng này, Diệp Mỹ Hoa nắm chặt xẻng thiết trong tay, không chút suy nghĩ liền vọt qua. “A!” Diệp Mỹ Hoa bị lợn rừng cụng một cái văng xa, những người khác càng không dám tiến lên. Con lợn rừng dừng lại bước chân, một đôi mắt đen u tối nhìn chăm chú vào Trịnh Gia, chân sau trên mặt đất đạp đạp, tiếp theo đột nhiên phóng qua chỗ hắn. “Anh Trịnh Gia, cẩn thận!” Bé gái không dám nhìn thẳng, tránh ở phía sau Trịnh Gia. Những người khác cũng trốn tránh rất xa, không có người nào muốn tiến lên giúp hắn. Nhưng Trịnh Gia đang thao túng lưỡi dao gió đổ vào chỗ hổng khác, nếu hắn rút lưỡi dao gió về để công kích đầu lợn rừng này, như vậy chỗ hổng sẽ mất lá chắn, những thú biến dị ngoài kia sẽ vây quanh tiến lên đem người nơi này phân chia làm thức ăn. Nhưng nếu Trịnh Gia mặc kệ, chờ khi lợn rừng tiến lên đem hắn cụng bay, những người này đồng dạng cũng sẽ chết. Sinh tử ở trong nháy mắt, nhưng không có người nào có dũng khí đứng ra. “Trịnh Gia……” Diệp Mỹ Hoa lau vết máu trên khóe môi chậm rãi bò lên, nhưng cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Trịnh Gia trở thành người tiếp theo lợn rừng đối phó. Nhưng lúc này, ánh mắt Trịnh Gia chợt ngưng tụ, ngân quang trong mắt lóe sáng, tựa như có một vầng bụi sao sáng trong mắt hắn chậm rãi chuyển động. Không có phát ra ngoài chiêu thức công kích, nhưng lợn rừng cứ như vậy đột nhiên ngã xuống đất, hai chân thẳng đơ không có chút động tĩnh nào cả. “Cậu……” Diệp Mỹ Hoa kinh ngạc nhìn về phía Trịnh Gia, cô tuy rằng không biết đây dị năng gì, nhưng cũng hiểu được Trịnh Gia cường đại, nguyên lai hắn là cường giả song hệ dị năng. Diệp Mỹ Hoa cũng không biết đây chiêu thức công kích gì, mặt khác những người thường càng không rõ, chỉ là bọn hắn biết, tạm thời không cần phải chết, Trịnh Gia còn trụ được. Nhưng sau khi đối phó lợn rừng sau, một quái vật khổng lồ khác chậm rãi đến gần, thân thể cao lớn như một cây đại thụ, một tát là có thể chụp chết người. “Trời ạ, là gấu xám!” Trong vòng vây mọi người đều sợ tới mức run bần bật, sôi nổi trốn đến phía sau Trịnh Gia, đây chính là động vật to con dù chưa biến dị cũng không ai dám chọc đến. Bất quá gấu xám sau khi vỗ vỗ lồng ngực của mình, liếc mắt nhìn Trịnh Gia một cái sau đó cũng không có tấn công, ngược lại là đem đầu lợn rừng đã chết kia kéo đi ra ngoài, ăn cái gì cũng là ăn, nó có chút không dám trêu chọc Trịnh Gia, có lẽ có một loại bản năng ý thức được nguy cơ. Bá bá bá!!! Gấu xám có tự mình hiểu lấy, nhưng kia mấy đầu báo gấm hình thể ưu nhã hiển nhiên không nghĩ như vậy, mấy con báo gấm xinh đẹp thả mình nhảy lên. Chúng nó đã đem nhóm người Trịnh Gia bao vây ở giữa trung tâm, chế nhạo nhìn thứ được gọi là vũ khí mà đám nhân loại này đang cầm. Những người này cuối cùng cũng đều trở thành đồ ăn cho bọn họ. Diệp Mỹ Hoa che lại miệng vết thương bò tới bên cạnh Trịnh Gia, những người khác đã sớm rúc thành một đoàn, tiếng khóc la vang thành một mảnh, rốt cuộc ai cũng không muốn táng thân vào trong miệng thú biến dị. “Làm sao bây giờ Trịnh Gia?” Lời nói Diệp Mỹ Hoa đã mang theo âm khóc tuyệt vọng, cho dù Trịnh Gia rất mạnh, nhưng nhiều người như vậy hắn bảo hộ không hết được, trừ phi hắn chỉ lo cho bản thân đem tất cả những người này vứt bỏ. Người đều sẽ ích kỷ, nếu cuối cùng bản thân sắp không sống nổi, còn có thể cố gắng bỏ tánh mạng xuống cho những người khác sao? Trịnh Gia có lẽ cũng có một tia dao động, nhưng hắn vẫn kiên định đứng lên, nếu hắn tránh ra, những người căn bản không có năng lực đánh nhau này sẽ táng thân trong miệng thú biến dị. Một mình hắn có lẽ không đảm đương nổi, nhưng hắn là người có quyết tâm cùng trách nhiệm. Ánh mắt Trịnh Gia đảo qua mấy đầu báo gấm trước mặt, trừ bỏ chúng nó, ở bên ngoài còn có sài lang, mèo rừng, rắn độc, những thú biến dị kia đều chờ phân chia nhân loại nơi này thành thức ăn. “Đến đây đi!” Trịnh Gia nắm chặt nắm tay bỗng nhiên buông ra, đất bằng đột nhiên nổi lên cơn lốc, thú biến dị bất hạnh bị cuốn vào cơn lốc đều bị cắn nát một cách vô tình, một chút cặn bã cũng không dư thừa. Dị năng tinh thần triển khai công kích đối với thú biến dị vô cùng khác biệt, những thú biến dị tránh thoát được cơn lốc vọng tưởng giơ nanh múa vuốt muốn đánh lén những người thường, nhưng ngay sau đó lại ngã xuống mặt đất không dậy nổi, hai chân co giật vài cái rồi thẳng tắp, chết không nhắm mắt Giờ phút này ánh mắt mọi người đều nhìn lên Trịnh Gia, ở trong lòng bọn họ, người thiếu niên này tựa như thiên thần giáng thế, tuy rằng hắn còn có nét ngây ngô cùng non nớt, nhưng năng lực của hắn lại không ai có thể địch nổi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]