*(Chương thịt đấy, nhưng lại là một miếng thịt mỏng hơn tờ giấy)(っಠ‿ಠ)っ
Nếu có khả năng, Tiểu Đông vẫn hy vọng Cố Ngọc cùng Trịnh Gia đừng đi, tuy rằng bọn họ nhìn qua rất lợi hại, nhưng vạn nhất có đi mà không có về thì làm sao bây giờ?
Những người bị đưa lên đó đều chưa từng trở về, trong lòng Tiểu Đông cũng thực thấp thỏm, không biết mình nói ra những lời này rốt cuộc là đúng hay sai.
……
Ban đêm, chờ Phương Tử Di ngủ say, Cố Ngọc đi vào phòng Trịnh Gia.
Có lẽ Trịnh Gia cố ý nói qua với Hàn Thải Liên, đêm nay hắn(HTL) cùng hắn(TG) đổi phòng ngủ cùng Cố Cẩn, để lại Trịnh Gia một người một phòng.
Thời điểm Cố Ngọc vào phòng đều là một mảnh đen nhánh, chỉ có thể xuyên qua chút ánh sáng ngoài cửa sổ, thấy rõ trên giường có một đoàn chăn gối to đùng.
Người này là đang thẹn thùng?
Cố Ngọc dở khóc dở cười, đêm nay cô cũng không chuẩn bị làm cái gì đâu, hắn lại khiến cho cô có cảm giác mình giống như sói xám muốn ăn tiểu bạch thỏ vậy.
Xốc lên chăn trên giường, người trong ổ chăn còn run run, tiếp theo liền không có động tĩnh.
Bất quá cho dù ngủ ở bên cạnh Trịnh Gia, Cố Ngọc cũng có thể cảm giác được toàn thân hắn căng thẳng đến lợi hại, cả người tựa như một khúc gỗ thẳng tắp, cô nhịn không được đem tay dò xét vào trong, cầm lấy tay hắn, “Mau ngủ đi, đừng nghĩ nhiều.”
Cô thật sự chỉ muốn an an ổn ổn ngủ một giấc, không có ý nghĩ gì khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-ban-gai-hung-tan/1484138/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.