Cố Ngọc ngủ thật sự trầm, từ lúc bắt đầu mạt thế cô không ngủ được một giấc ngủ ngon, bởi vì mọi người đều biết có lẽ vừa thả lỏng tinh thần, mệnh liền không còn nữa, cho dù là khi nghỉ ngơi tính cảnh giác cũng chưa bao giờ đè thấp.
Nhưng lúc này đây có lẽ là bởi vì có tinh thần lực của Trịnh Gia an ủi, Cố Ngọc ngủ đến đặc biệt an tâm, trong mộng cũng không hề có những cái gì là người biến dị cùng thú biến dị truy đuổi cô.
Cô thậm chí còn mơ thấy mình mang theo Cố Cẩn về tới nhà, Cố ba Cố mẹ nấu một bàn đồ ăn ngon miệng, người một nhà ngồi vây quanh ở trên bàn ăn, ánh đèn ấm áp, người nhà tươi cười như vậy thật bình thản an bình, đây là hạnh phúc cô mong muốn.
……
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào trên mặt, ấm áp.
Cố Ngọc giật giật, lúc này mới cảm thấy chỗ mình nằm bò tựa hồ đã thay đổi, vừa mở mắt liền đối mặt với Trịnh Gia.
Thiếu niên khuôn mặt sạch sẽ, trong hắc mâu mang theo ý cười trong suốt, “Sớm!”
Cố Ngọc đột nhiên ngồi dậy, “Mấy giờ rồi?”
Cô sửa đầu tóc sau đầu có chút rối, tóc đen bị cọ cứng đờ, mấy ngày rồi không tắm qua đã hơi bết dầu, cô rất muốn đem đầu tóc cắt thành tóc ngắn như kiếp trước, đỡ phí sức nghĩ cách dưỡng..
Nhưng thiên tính yêu cái đẹp của nữ nhân vẫn chiếm thượng phong, không đến thời điểm bất đắc dĩ thì cô luyến tiếc cắt đi.
Trịnh Gia nhìn nhìn đồng hồ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-ban-gai-hung-tan/1484096/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.