🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Xe quân dụng tăng tốc, Cố Ngọc vẫn luôn dẫm chân ga không rời chút nào, trên đường lớn ngoại thành chạy như bay.
Sau xe đàn dơi vẫn luôn không ngừng đuổi theo, tựa như không ăn được nhóm người này thì đám dơi sẽ không dừng tay.
“Xăng sắp cạn rồi, nhiều nhất chỉ có thể chạy thêm nửa canh giờ!” Cố Ngọc nhìn thoáng qua đồng hồ kim xăng, sắc mặt cô thực bình tĩnh, “Dơi là động vật hoạt động về đêm, hiện tại chỉ có 2 lựa chọn. Một là cùng chúng nó chạy suốt đêm, đến hừng đông chúng nó sẽ tự giải tán nhưng hiện tại xăng đã muốn hết, hai là giải quyết chúng nó!”
Cố Cẩn cùng Trịnh Gia liếc nhau một cái, Cố Cẩn mở miệng nói: “Tỷ, ngươi lái xe vững vàng, ta cùng Trịnh Gia lên đỉnh xe giải quyết chúng nó!”
“Cẩn thận bảo vệ mình, tận lực đừng để bị cắn.” Cố Ngọc quay đầu nhìn Cố Cẩn liếc mắt một cái, hắn trong mắt toàn là thần sắc kiên định, cô xuyên qua bả vai Cố Cẩn nhìn về phía Trịnh Gia.
So với việc nói cô tin tưởng Cố Cẩn, không bằng nói cô tin tưởng năng lực Trịnh Gia hơn, mạt thế đệ nhất cường giả sao có thể ngã xuống dưới đám dơi này.
“Được rồi, ngươi liền chờ xem đi!” Cố Cẩn cho Cố Ngọc một ánh mắt tự tin, dẫn đầu từ cửa sổ xe bò lên hướng đỉnh xe.
Trịnh Gia đối với Cố Ngọc bảo đảm, “Ta sẽ chiếu cố hắn thật tốt, ngươi yên tâm.”
Tuy rằng tuổi tác hắn nhỏ nhất, nhưng lại có một loại lực lượng làm người tin phục.
Cố Ngọc gật đầu, ánh mắt thật sâu, “Ngươi cũng cẩn thận!”
Trong bóng đêm, lưỡi dao gió cùng lôi điện thay phiên lên sân khấu, giống như pháo hoa nở rộ lấp lánh, Cố Ngọc điều chỉnh tốc độ xe, tận lực chạy vững vàng hơn.
Thỉnh thoảng có thể nghe được trên nóc xe truyền đến âm thanh lách tách tia chớp cùng tiếng dơi bị đánh trúng chi chi thảm thiết.
Cố Ngọc khóe môi xả ra tia ý cười.
Trong Mạt thế không có khả năng tránh né mãi, liền tính là người thường cũng sẽ có một ngày đứng ra chiến đấu, không người nào có nghĩa vụ bảo hộ ngươi, chỉ có thể vì chính mình mà chiến đấu.
Hơn nữa ở thời điểm đầu mạt thế, năng lực thú biến dị cùng người biến dị còn chưa mạnh nhất, Cố Cẩn cùng Trịnh Gia có thể nhân cơ hội này rèn luyện bản thân, tăng cường khống chế, sử dụng thuần thục dị năng.
Đàn dơi truy kích phía sau xe quân dụng bọn họ, rốt cuộc cũng bị Trịnh Gia cùng Cố Cẩn hợp lực tiêu diệt sạch sẽ, Cố Ngọc ngừng xe, lúc này Trịnh Gia cùng Cố Cẩn cũng cần nghỉ ngơi.
Quách Triệt bọn họ một đám người thấp thỏm ngồi ở phía sau xe, vừa rồi động tĩnh trên nóc xe bọn họ không phải không nghe được, nhưng không có người nào dám đi ra ngoài, bọn họ rốt cuộc chỉ là người thường, tay không tấc sắt làm sao cùng đám dơi hút máu đó chiến đấu?
“Đều tại Cao Tuấn ngươi, nếu vừa rồi chúng ta lên xe Thi Trường thì tốt rồi, bọn họ cũng có thể bảo hộ ta!” Nhìn nguy hiểm dần dần qua đi, Vương Bình Bình lại lần nữa bưng lên tính tình đại tiểu thư cao ngạo, ở nơi đó không coi ai ra gì mà oán giận.
Cao Tuấn cười lạnh một tiếng, lần này không hề cho Vương Bình Bình mặt mũi, mở miệng một trận quở trách, “Vừa rồi là ai khóc la tránh ở phía sau ta, một chút cũng không dám ló ra tí nào, chính ngươi hoảng đến mức không biết đường còn có thể chạy đến chỗ Thi Trường?”
“Còn không phải do Quách Triệt giúp đỡ chúng ta sao.” Cao Tuấn xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Quách Triệt, vẻ mặt nịnh nọt.
Vừa rồi nhờ Quách Triệt dũng cảm cơ trí, nhặt cây đuốc trên mặt đất xua đuổi đám dơi, những người này bởi vì hành động của hắn mà tranh nhau làm theo, cho nên bọn họ mới may mắn còn sống sót không ít người, nếu không chỉ có thể bị đám dơi hút sạch máu, chết oan chết uổng.
Quách Triệt không có nói tiếp vẻ mặt trầm mặc, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
“Các ngươi, xuống xe!” Xe quân dụng dừng lại, cửa thùng xe bị người kéo ra, Cố Ngọc sắc mặt trầm tĩnh đứng dưới xe nhìn bọn họ, “Người nào bị dơi cắn thương tự giác đứng ở bên kia.”
Trong thùng xe mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng lời Cố Ngọc nói không thể nghi ngờ làm lòng mọi người trầm xuống, tựa như những đồng bạn vừa rồi còn cùng nhau liều chết chạy trốn, trước mắt sẽ phải bị người chia làm hai ngã.
Nhưng sự thật này vô pháp xem nhẹ, nếu là nói bọn họ phía trước còn không biết biến dị thú lợi hại, như vậy có con dơi đàn đột nhiên tập kích, sau khi chứng kiến lực sát thương chúng nó, ai còn dám khinh thường a?
Bị người biến dị cắn thương sẽ bị đồng hóa thành người biến dị, vậy bị dơi biến dị cắn thương thì sao?
Trịnh Gia cùng Cố Cẩn ở một bên yên lặng nhìn, bọn họ cũng không thể giúp gì, dị năng giả sau khi bị cắn, nếu bị thương tổn nhẹ cũng sẽ không bị đồng hóa, bởi vì bản thân bọn họ vốn có kháng thể chống lại virus tang thi.
Nhưng nếu là người thường mà nói, hoặc là biến dị, hoặc là có khả năng đạt được dị năng, nhưng kết quả như vậy lại cực kỳ bé nhỏ.
“Làm sao bây giờ, ta bị cắn thương……” Một cô gái khóc sướt mướt chôn đầu trong ngực bạn trai, trên cổ cô ấy rõ ràng có một miệng vết thương còn thấm máu lộ ra bên ngoài.
Bạn trai cô gái kia trên mặt lộ vẻ không đành lòng, ở một bên nhẹ giọng an ủi.
Những người còn lại hiển nhiên đều có cùng một loại phản ứng, toàn bộ tự động cách xa hai người bọn họ, ánh mắt ghét bỏ mang theo cảnh giác.
Quách Triệt cười khổ một tiếng đối với Cố Cẩn vươn tay, “Ta cũng bị cắn.” Trên mu bàn tay hắn có dấu vết bị cắn, máu tươi đầm đìa, dù làm cách nào cũng không che đậy được.
“Ngươi……” Cố Cẩn ánh mắt phức tạp, lại có chút bực bội gãi gãi đầu, tiếp theo chuyển hướng Cố Ngọc hỏi: “Tỷ, Quách Triệt còn có thể cứu hay không?”
Mặt khác những người bị dơi cắn hoặc cào qua đều lục tục đứng dậy, dù cho chính bọn họ không nói thì người bên cạnh thấy được cũng sẽ nói ra, đứng trước nguy hiểm, chỉ cần có người khác biệt rất dễ dàng bị cô lập, rốt cuộc tánh mạng người khác làm sao quan trọng bằng tánh mạng của mình.
Cao Tuấn đem tay trái của hắn tận lực rúc sâu vào trong tay áo to rộng, giờ phút này lòng bàn tay hắn cũng nóng hầm hập, có loại cảm giác dính ướt cùng trơn trượt, ngay cả chính hắn cũng không rõ rốt cuộc là vừa rồi bị con dơi làm bị thương, hay là lúc trèo lên xe quá hỗn loạn khiến hắn bị thương.
Cố Ngọc nhìn lướt qua Cao Tuấn, đem động tác nhỏ của hắn thu vào trong mắt, lúc này mới nhàn nhạt nhìn về phía Quách Triệt, “Ta cũng không biết, lúc này chỉ có thể mặc cho số phận.”
Bị thú biến dị trảo thương hoặc cắn thương, nếu không phải dị năng giả mà nói thì rất có thể sẽ cảm nhiễm virus tang thi thành người biến dị, nhưng nếu trong quá trình biến dị có người phụ trợ, vậy có lẽ cũng sẽ có kỳ tích phát sinh đi.
Cố Ngọc không dấu vết liếc mắt nhìn Trịnh Gia một cái, hắn có dị năng Tinh thần quý hiếm, tốt nhất không nên bại lộ trước người khác, hoài bích có tội*(thất phu vô tội, hoài bích có tội-> ý nó người thường giữ đồ quý giá sẽ mang lại mầm tai hoạ),bằng không sau này chỉ có thể trở thành đối tượng bị mọi người tranh đoạt, cho dù hắn mệt chết cũng không thể không cứu mọi người.
“Như chị ngươi nói đi, mặc cho số phận.” Quách Triệt ánh mắt ảm đạm, có thể sống sót ai sẽ muốn chết?
Hơn nữa bị cảm nhiễm virus tang thi, nói không chừng sẽ có khả năng đạt được dị năng, kết quả cuối cùng thế nào chưa biết, hắn không thể chưa gì đã đánh mất ý trí.
“Các ngươi ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát đi, ta đi kiểm tra số vật tư trên xe.” Cố Ngọc cho Cố Cẩn cùng Trịnh Gia ánh mắt ra hiệu, để bọn họ nhìn nhóm người thường này, một là có thể nghỉ ngơi, hai là để cho bọn họ phòng bị cảnh giác.
“Ngươi đi đi, nơi này có ta.” Trịnh Gia cho Cố Ngọc một cái ánh mắt an tâm, Cố Ngọc có chút không được tự nhiên thu hồi mắt, không biết như thế nào, cô có chút không dám nhìn Trịnh Gia.
Ánh mắt thiếu niên quá mức trong trẻo, biểu đạt trực tiếp vui mừng cùng thân cận, cô không có biện pháp làm như không thấy được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.