Như Yến lúc bấy giờ mới là đứa trẻ 12 tuổi, nhưng cô rất thông mình. Không hề sợ hãi trước điều gì, vô lo, vô nghĩ. Cô chịu đựng mọi thứ, còng lưng ra đi làm để gánh vác mọi sinh hoạt của gia đình nhà dì. Nhưng cô nhỏ tuổi như thế ai dám nhận cô đây, cứ mỗi lần như thế mọi lời mắng chửi của dì đều đè hết lên người cô
"Cái con nhỏ vô dụng, có việc đi kiếm tiền cũng không làm được. Ba mẹ mày cũng vô phúc thật đấy chết sớm đã đành con giao mày cho tao. Tao không phải vì khối tài sản của gia đình mày thfi cả đời con cũng không nhân nuôi mày. Biết mày vô dụng thế này tao tống mày vào trại trẻ mồ côi cho rồi"
"Dì ơi, con xin gì con sai rồi từ ngày mai con sẽ cố gắng nài nỉ, van nài người ta cho con làm việc. Xin gì đừng đưa con tới nơi đó"
Bà ta cũng hừ lạnh gạt cô qua một bên mà đi, những ngày sau đó cô được một bác tốt bụng nhận việc. Bác ấyl à chủ tiệm bánh cô chỉ cần viết những loại bánh khách cần và lấy cho khách là được. Vì bản tính thông minh, lanh lợi nên cô rất được mọi người ở tiệm bánh yêu mến. Làm ở tiệm bánh mỗi tháng cô đều kiếm được một khoản kha khá, khoảng trừng 5 triệu. Nhưng cô chỉ lấy 3 triệu đem về còn số con lại đưa cho bác chủ tiệm giữ dùm
Bác chủ tiệm cũng không muốn nhiều chuyện nên mua cho cô bé một con heo đặc ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trong-sinh-thoi-ky-diet-vong/2491256/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.