Họ mở mắt tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong không gian, Nhiên Kỳ khó khăn ngồi dậy. Thấy baba mình đang bị thương Vu Thần lòng dâng lên một nỗi xót xa, nhóc con chạy lại đỡ ba mình đứng dậy. Nhiên Kỳ nghi hoặc nhìn Vu Thần, chợt cậu khóc lớn ôm lấy đứa con bé bỏng của mình vào lòng.
"Hức...Hức Vu Thần à, con đã đi đâu vậy. BaBa thật sự...rất lo cho con"
"Con xin lỗi, do con cảm thấy bản thân vô dụng không bảo vệ được baba nên là con nhảy xuống nước linh tuyền tu luyện"
"Lần sau đừng bỏ đi như vậy nữa nhé!"
"Vâng ạ"
Nhiên Kỳ bình tĩnh quan sát Vu Thần, thằng bé đã lớn hơn rồi dù chiều cao cũng tăng lên rất nhiều, hiện giờ nó còn cao hơn baba nó. Ở ngoài kia 1 tiếng thì bằng một năm ở đây, Vu Thần đã biến mất rất lâu. Bây giờ thằng bé cũng phải hơn 12 tuổi rồi, dù nói không gian có thể đóng băng thời gian. Nhưng ở một độ tuổi nhất định tuổi tác của bọn họ mới không bị lung lay mà thôi, còn Vu Thần thằng bé vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành nên rất dễ hiểu khi nó lớn lên dù ở trong không gian một thời gian dài.
Á Hiên và mọi người thấy Vu Thần trở về liền vui mừng quên cả vết thương của bản thân nhào tới ôm thằng bé này mà khóc
"Vu Thần con về rồi làm cô lo muốn chết"-Giai Kỳ
"Lần sau đừng tự biến mất như vậy nữa nhé!"-Như Yến
"Thằng nhóc thối về rồi thì cùng chú đi giết tang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trong-sinh-thoi-ky-diet-vong/2491227/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.