Thế là hơn 1 tuần nữa trôi qua, ngoài trời tuyết đã ngừng rơi. Cơn bão kia đã qua đi nhưng để lại cho thành phố này một đống hoamg tàn, bọn họ đang tranh thủ dùng xẻng đào hết lớp tuyết sang một bên. Tay ai nấy đều đỏ ửng cả lên
"Tuyết dày như vậy đào đến khi nào mới xong đây chứ"-Giai Kỳ
"Bớt than vãn lại đi"-Tử Khiết
"Nhiên Kỳ em ổn chứ"-Như Yến
"Em khoẻ rồi ạ"-Nhiên Kỳ
Nhận được câu trả lời Như Yến tâm thoải mái hẳn, trận bão tuyết vừa qua chỉ có duy nhất một mình Nhiên y là đau sốt đến khổ sở. Y như rằng thằng bé đang gánh hết bệnh tật cho mọi vậy, Nhiên Kỳ đúng là đã làm vậy. Dị năng Ám hệ của Nhiên Kỳ có thể hút đi các vết thương nặng vào hố đen, nhưng riêng bệnh cảm và những thứ xuất phát từ cơ thể con người một cách tự nhiên lại không thể được. Nên một mình cơ thể nhỏ bé này đã gánh vác hết, vì Nhiên Kỳ luôn nghĩ đó là điều duy nhất mà cậu có thể làm. Cậu không yếu nhưng lại sợ hãi trước sức mạnh của bản thân, có sức mạnh hay không thì liệu cậu có bị phản bội như ở kiếp trước không? Cậu tin họ nhưng những việc đó cứ ám ảnh cậu, cậu sợ bọn họ sẽ thay đổi.
Vu Thần thấy baba của mình lại thất thần nên chạy tới ồm chầm lấy Nhiên Kỳ mà làm nũng
"Baba nha, không được buồn"
"Ta đâu có buồn Thần Thần ngoan"
"Baba đừng sợ con với mọi người sẽ bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trong-sinh-thoi-ky-diet-vong/2491165/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.