Một buổi sáng đẹp trời, mọi người đang tụ tập ở bàn ăn đông đủ. Á Hiên là người cuối cùng đi xuống, Bạch Vọng bỗng lên tiếng hỏi một câu đáng ra không nên hỏi
"Papa sao mắt papa thâm quầng quá vậy?"
Bốn con người gây nên tột ác này đang cố nhìn cười đến mệt xỉu, còn kẻ chủ mưu thì triệt để bơ luôn anh ngồi nhai thức ăn. Chìm đắm trong cái không khi hơi bị dị thường này, Gia Tử vẫn giữ vững phong độ không chịu thua bất kỳ ai. Chợt ánh mắt Nhiên Kỳ loé lên đem miếng trứng chiên của bản thân đút cho Á Hiên ăn
"Anh có muốn ăn không? A nào em đút cho"
Á Hiên tai đỏ lịm lên, há miếng ăn hết miếng trứng mà cậu đút cho mình. Cảm giác hạnh phúc đến hồn lùa khỏi xác, Gia Tử cười hiền lấy khăn lau vài mảnh thức ăn còn vươn trên miệng Á Hiên. Nhiên Kỳ quên không chế lực tay triệt để đem bàn ăn chẻ làm hai, Giai Kỳ và những người còn lạnh xanh mặt
Hạ Kiều vẻ mặt đắc ý, Gia Ngô chả dám hó hé gì chú tâm làm nốt công việc của mình. Mấy tuần liền họ chưa đi làm nhiệm vụ rồi, nhớ quá đi mất. Cái cảnh chém giết tang thi làm họ hưng phấn, trong khi mọi người la hét chạy tán loạn cách xa chúng còn không hết. Tổ đội này sao mấy con người biến thái không vậy, có ai bình thường chút được không vậy?
"Nhiên Kỳ à hay là chúng ta đi làm nhiệm vụ đi"-Giai Kỳ
"Đúng đấy"-Tử Khiết
"Nhiệm vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trong-sinh-thoi-ky-diet-vong/2490732/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.