Cố Cửu đem chìa khóa xe ném lên bàn, ba lô cũng tiện tay ném qua một bên.
Cô đi tới cái ghế dựa ngồi xuống, hai mắt nhìn về thiếu niên bất an suốt một đường, "Cậu có muốn nói gì không? Hoặc là có ý tính toán gì không?"
Thiếu niên vừa nghe Cố Cửu nói, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía cô, trên mặt tràn đầy bất an.
Hắn nghe Cố Cửu nói liền biết, cô nghĩ không muốn cùng hắn có liên lụy gì.
Nhưng bây giờ hắn không có ai để dựa vào cả, nữ nhân trước mắt là người duy nhất khi hắn chạy ra ngoài có tiếp xúc.
Thiếu niên thấp thỏm nhìn về phía Cố Cửu, trong ánh mắt mang theo cầu xin.
Cố Cửu lại không có nhìn về phía hắn, tay cô gõ gõ mặt bàn, lẳng lặng chờ đợi.
Thiếu niên nhìn bộ dạng này của cô, dường như hiểu ra cái gì đó.
Ở trong phòng vang lên giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Tôi chạy trốn ra ngoài từ trong viện nghiên cứu Bác Ái ở kinh thành.."
Cô Cửu nghe được giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên, nhướng mày, không có ai biết cô thật chất là một người mê cái đẹp, thậm chí đối với giọng nói cũng vậy.
Người luôn theo đuổi cái đẹp, nhưng đối với cái đẹp lại có các góc độ thưởng thức khác nhau.
Bất quá giọng nói của thiếu niên cũng không có hấp dẫn Cố Cửu lâu lắm.
Bởi vì lời nói của thiếu niên thật sự làm cho lòng nguời quá chấn động.
Ở kinh thành, một cái thành thị lớn như vậy mà vẫn còn có những con người làm ra những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trong-sinh-quan-thieu-sung-trong-long-ban-tay/1168236/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.