Khoảng sáu giờ chiều, sắc trời tối dần, vào lúc này không có trời mưa, nếu không, e rằng đêm này đoàn xe chỉ có thể trú đêm ở bên ngoài. Hồi tưởng lúc trước đụng phải thực vật biến dị kia, mọi người không khỏi sợ run cả người, âm thầm cảm thấy may mắn vì bọn họ đã an toàn tới căn cứ L. Khoảng cách đến cổng thành còn cách một đoạn thời gian, đoàn xe chậm rãi ngừng lại, ngoại trừ mấy nhân viên nghiên cứu được đoàn xe hộ tống, những người sống sót được thêm vào đoàn xe hoặc người được đoàn xe cứu đều được “Mời” xuống. Lúc đầu những người này còn tưởng rằng phải xuống xe để kiểm tra này nọ, tuy rằng trong lòng có chút không thích, nhưng vẫn không có dị nghị xuống xe. Cho đến khi bọn họ xuống xe, thấy đoàn xe tiếp tục đúng cửa đi đến cổng, lúc thấy vây quanh cổng thành là từng nhóm người dáng vẻ tiều tụy, người sống sót quần áo tả tơi, vừa mới hậu tri hậu giác hiểu rõ đoàn xe đã bỏ mặc bọn họ. Mới vừa suy nghĩ cẩn thận việc này, bọn hắn còn chưa có phản ứng lớn gì, nhưng khi bọn hắn biết được từ trong miệng những người sống sót bên ngoài thành, nếu muốn vào căn cứ, phải nộp lên bốn mươi cân lương thực, lập tức kích động cãi vả um sùm. Vốn cho rằng chỉ cần gia nhập đoàn xe có quân nhân bảo về, bọn hắn có thể không ngại mà tiến nhập vào bên trong, nhưng không ngờ đươc đoàn xe hiển nhiên chỉ phụ trách đưa bọn hắn đến cửa căn cứ, về phần có thể vào trong hay không, kì thật không có quan hệ gì với bọn họ. Trong nháy mắt, người sống sót vẫn cho là có thể nương nhờ đoàn xe, sau đó thuận lợi đi vào thành phố thoáng trầm mặc, khuôn mặt vặn vẹo không có bất kì che giấu nào khiến cho hình dáng càng thêm dữ tợn. Giờ phút xảy ra sự việc này, không ngoài suy đoán chút nào, một bộ phận người sống sót ở đây đầu cắn răng nghiến lợi oán hận thầm mắng, sớm biết rằng sẽ có kết quả như vậy, lúc những quân nhân đó kêu bọn hắn xuống xe, bọn hắn sẽ không chịu xuống, nói như vậy, bọn hắn cũng sẽ không rơi vào tình trạng như thế này. Đáng tiếc việc này đã là kết cục đã định trước, đoàn xe đã bỏ bọn hắn ở đằng xa, lúc này bọn hắn cũng bị một nhóm người sống sót khác chen đến ven đường, thậm chí còn bị một ít hung quang nhìn chăm chú, một đôi mắt đầy tơ bạo nhìn chằm chằm không tha, dường như muốn xem bọn hắn có giấu đồ vật gì hay không. Mặc kệ rốt cuộc cửa thành có chuyện gì hỗn loạn bất kham xảy ra, Từ Dương như trước không chớp mắt lái xe tới. Lúc xe đến cửa khẩu căn cứ, không ngoài ý muốn bị người khác ngăn lại. “Mỗi người vào thành phải nộp bốn mươi cân lương thực, xin hỏi hai vị có muốn vào thành hay không?” Nhân viên công tác đón xe có hơi chút phức tạp quan sát Từ Dương mở cửa xe, sau đó tiếp tục chấp hành nhiệm vụ. Từ Dương nghe vậy nét mặt không gợn sóng, xoay mặt gật đầu với Hạ Duyên Phong, sau đó mới nhìn nhân viên công tác, nhàn nhạt nói: “Vào thành.” Đời trước, tại mạt thế cậu đã trú ở căn cứ L hơn một năm, khi đó lệ phí vào thành cũng là dựa theo tiêu chuẩn mà thu, lúc đó còn tưởng rằng là vào sau mạt thế mới điều chỉnh, hôm nay xem ra, có lẽ là đã sớm thu lệ phí như thế rồi. Chỉ thị xong, Hạ Duyên Phong bình tĩnh mở cửa xuống xe, mấy người liền nhanh đi tới sau xe. Sặc mặt hắn bình tĩnh mở cốp xe, liếc mắt nhìn thấy, ngoại trừ ba túi hai mươi kí gạo và một túi bột mì đã dùng hơn phân nửa ở ngoài, còn thừa lại đều là bánh bích quy và mấy thứ đồ khác. Nhân viên công tác đi qua, không dấu vết liếc cốp sau một cái, phát hiện vật tư bên trong không nhiều như hắn tưởng tượng, thần sắc có chút biến hóa, bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Hạ Duyên Phong, sau đó không nói một lời chờ hắn đem lệ phí nộp lên. Hạ Duyên Phong giả vờ không thấy gì cả, như là vô cùng luyến tiếc, do dự lấy hai túi gạo ra, sau đó vẻ mặt quấn quýt giao cho nhân viên công tác đứng bên cạnh, liền thuận tiện móc ra một bao thuốc lá Trung Hoa đưa qua. Nhân viên công tác tựa hồ có chút ngoài ý muốn nhíu mày, ánh mắt nhìn qua bao thuốc lá có chút tia kinh hỉ xẹt qua, rất nhanh hắn đã tiếp nhận rồi nhét vào trong túi, sau đó hơi lộ ra một vẻ mặt tươi cười, không chần chờ chút nào mà cho bọn họ thông hành. Hạ Duyên Phong lặng lẽ thở dài một hơi, lần trước ở căn cứ Giang Thành vài ngày, bọn họ liền nộp lên không ít lương thực, bây giờ còn phải cẩn thận một chút mới được, không thể để cho những người này chú ý tới số lượng vật tư, nói cách khác, chỉ sợ sẽ rước lấy càng nhiều phiền phức. Đợi Hạ Duyên Phong trở lại trong xe, Từ Dương liền khởi động xe đi vào. Chạy xe đến đỗ tạm thời ở bên cửa thành, sau đó bị nhân viên công tác trong thành kiểm tra thân thể, xác định không có vết thương nào, hai người lại bị đưa vào khu cách ly ba giờ. Tín hiệu bên trong căn cứ đã khôi phục, Từ Dương lấy điện thoại cầm tay bấm số của Từ Lâm, điện thoại vừa được kết nối, bên kia liền truyền đến tiếng nói ngạc nhiên của Từ Lâm: “Anh họ, các anh đã tới căn cứ thành phố L rồi à?” Nghe được tia vui vẻ không che giấu trong giọng nói, Từ Dương không khỏi khẽ nở nụ cười: “Vừa đến, cần cách ly ba tiếng, các em ở đâu? Đợi lát nữa chúng anh trực tiếp đi tìm các em.” “Đợi lát nữa em sẽ nói địa chỉ cho anh, ừm, hay là chúng em đến cửa đón các anh luôn. Vừa tới căn cứ thật phiền phức, yêu cầu thực hiện một vài thủ tục.” “Được rồi, một chút nữa các em hẳn tới nữa, có chuyện gì đợi một lát rồi nói.” Cúp điện thoại, Từ Dương vô cùng tự nhiên ngồi xuống đất, ba giờ, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng lại có thể dùng để làm rất nhiều chuyện. Vào ba giờ sau, hai người Từ Hạ rốt cuộc có thể đi ra, cùng lúc đó, Từ Lâm và Ngô Thiên Hạo cũng lái xe đến cửa thành, bốn người vừa gặp mặt, đúng là có nhiều loại ảo giác đã lâu không gặp. Sau khi vui vẻ gặp mặt, Từ Lâm luôn cảm thấy tựa hồ quan hệ giữa anh họ hắn và Hạ Duyên Phong có chút biến hóa, nhưng một lúc lại nhìn không ra rốt cục là thay đổi cái gì, vì vậy tạm thời buông tha việc này, lo âu hỏi: “Anh họ, hai ngươi các anh không sao chứ?” Từ Dương khẽ lắc đầu, nhìn kĩ, thấy vẻ mặt hắn tựa hồ thả lỏng hơn so với bình thường một ít: “Không có sao. Các em thì sao?” Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Từ Lâm có chút đổi, hắn có chút phức tạp nhìn Từ Dương, một bộ dáng muốn nói lại thôi, do dự một hồi, đúng là vẫn còn lạnh nhạt nói: “Anh họ, ngày đó chúng em tới căn cứ, đúng lúc gặp phải người nọ. Anh nói có trách hay không, sớm không sớm muộn không muộn, bà ta hết lần này đến lần khác nhận ra em ở chỗ đó, sau đó đương nhiên là muốn em giúp nộp lệ phí vào thành cho cả nhà của bà ấy.” Mâu quang Từ Dương khẽ trầm xuống, lại không nói thêm gì. Cậu nhìn Từ Lâm sắc mặt bình tĩnh, thực ra đang khó chịu không thôi, xoa mái tóc của hắn như khi còn bé, hồi lâu đều không có lên tiếng. Được Từ Dương xoa dịu, Từ Lâm như một đứa trẻ bị ủy khuất, lòng càng ngày càng khó chịu, mắt giống như là có thứ gì đó tuôn ra, khiến trong lòng hắn càng khó chịu. Chỉ cần nghĩ tới biểu tình dữ tợn của người nọ, một lần nữa hắn lại cảm thấy may mắn, may là hắn và người nọ đã không có quan hệ từ lâu rồi. Lúc trước chính miệng bà ta nói, bà ấy không hi vọng hắn ảnh hưởng đến cuộc sống của bà, mặc dù là trên đường vô tình gặp được, bọn họ cũng như không quen nhau. Bà ta lớn tuổi trí nhớ không tốt, nhưng hắn thế nhớ một chữ cũng không để lọt. Ngô Thiên Hạo nhìn dáng vẻ của Từ Lâm, rất là đau lòng kéo hắn vào lòng, thấp giọng an ủi: “Được rồi, không có chuyện gì. Nếu như bà ta trở lại dây dưa, nếu em không tiện đứng ra, anh Dương nhất định sẽ làm chủ giúp em. Nếu em và anh Dương đều không tiện ra mặt, vậy tất cả đều do anh giải quyết là được.” Từ Dương liếc mắt nhìn Ngô Thiên Hạo, tựa hồ đang suy nghĩ gì, một lát sau nói: “Đã muộn rồi, chúng ta đều đi về trước, tôi và Duyên Phong còn chưa được ăn cơm Có chuyện gì một lát lại nói tiếp.” Sau đó, khi hai người Từ Hạ theo sau hai người Từ Ngô đến đại sảnh đăng kí để giải quyết công việc, nhìn thành phố xa lạ nhưng lại quen thuộc, Từ Dương chợt có loại ảo giác trong mộng. Đời trước lúc đi đến căn cứ thành phố L, khắp nơi bên trong thành phố đều bao trùm một mảnh không gian trầm lặng, mà nay thấy được sức sống ở đây, giống như là hai hình ảnh khác nhau. Trở lại chỗ ở tạm của bọn họ, cánh cửa còn chưa có mở, Từ Dương liền nhạy bén cảm nhận được một sóng dị năng truyền đến, trong lúc nhất thời đúng là ngoài ý muốn nhếch mi, xem ra, thu hoạch của bọn họ khá phong phú. Quay đầu yên lặng liếc nhìn với Hạ Duyên Phong, trong mắt đều hiện lên một tia vui mừng không đổi. Ngô Thiên Hạo mới vừa lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, cửa phòng đã bị người từ bên trong kéo ra, tập trung nhìn vào, mở cửa chính là Quý Tiểu Ngân ít tuổi nhất trong đội, trong nháy mắt thấy rõ lẫn nhau, Quý Tiểu Ngân từ trước đến nay rất ít biểu tình liền kinh ngạc, trên mặt dần nâng lên một nụ cười nhàn nhạt. Vui vẻ qua đi, Quý Tiểu Ngân liền thuận theo nói rằng: “Anh Dương, anh Phong, chào mừng các anh trở về.” Từ Dương hơi dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô bé, không khỏi nói chậm rãi: “Chúng anh đã về.” Lúc này, Quý Tiểu Chu cũng tiến lên đón, thấy Từ Dương và Hạ Duyên Phong, cũng đều nói câu “Chào mừng trở về”, biểu tình hai anh em không có sai biệt lắm, nhịn không được than thở một câu: Quả thật không hỗ là anh em mà. “Anh Dương, các anh còn chưa được ăn cơm nhỉ? Đã để lại cơm nước cho các anh, đều được hâm nóng lại.” “Cảm ơn. Chờ chúng anh tắm xong sẽ ăn.” Ba người Tạ Thiên cũng cùng nói vài câu, hiển nhiên mọi người tựa hồ cũng có thật nhiều lời muốn nói, nhưng bọn họ vừa mới trở về, cũng không có mấy thời gian, vì vậy liền để cho bọn họ mau tắm rửa, lấp đầy bụng rồi mới nói chính sự. Hai người Từ Hạ cũng không trì hoãn thời gian nữa, một người chiếm một phòng tắm. Sau nửa tiếng, hai người lần lượt đi ra từ phòng tắm. Mà lúc này, cơm nước cũng được đặt trên bàn, hai người tiêu tốn không ít sức lực, đã sớm đói đến bụng cồn cào, cũng không khách khí nữa, bắt đầu quét sạch thức ăn trên bàn. Hoàn chường 58.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]