Chương trước
Chương sau
Bảy giờ ngày kế tiếp, hai đội ngũ đều đến đúng giờ. Khi Từ Dương nói cho đoàn người Hồ Trường Tường, cậu cùng Hạ Duyên Phong có chuyện cần tạm thời nán lại trấn nhỏ một thời gian, còn mấy người Tạ Thiên sẽ cùng chạy về căn cứ, Hồ Trường Tường như có điều suy nghĩ nhìn hai người bọn họ một chút, mà những người còn lại thì có chút không vui nhíu mày, hiển nhiên là không hài lòng với sự sắp xếp này.
Đám người lẫn vào Hồ Trường Tường cùng nhìn Từ Dương và Hạ Duyên Phong một chút, sau đó lại nhìn mấy người Tạ Thiên, rất dễ dàng thấy phụ nữ và trẻ con không ngừng khuấy động con ngươi của bọn họ, trong một lúc chỉ cảm thấy khá là khó chịu. Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, Từ Dương bên này mặc dù chỉ có hai người, nhưng khẳng định thực lực của hai người bọn họ không hề thua kém mấy người Tạ Thiên. Tin chắc rằng ai cũng đều hy vọng đội ngũ hộ tống bọn họ trở về càng mạnh càng tốt, mà bọn họ đột nhiên lại làm ra loại an bài này, há lại không có nửa điểm bất mãn.
Liền lấy, có người chịu đựng lại chịu đựng, nhưng phụ nữ và trẻ con vừa thấy gió thổi một cái liền ngã, lại nhìn thấy bọn họ bên này cũng có hai bà già kéo chân, cuối cùng nhịn không được lên tiếng hỏi: “Các anh có chuyện gì mà cần phải nán lại, không phải là muốn nhìn trên trấn có vật tư để thu gom hay không chứ?”
Từ Dương hơi nhíu mày, cũng không có lên tiếng trả lời vấn đề của hắn, đối với loại chất vấn này, cậu đích thực không thể nào thích, huống chi đối phương cho tới bây giờ lại là thời đại rối loạn mạnh ăn yếu, vẫn còn duy trì cái điệu bộ tự cho mình là đúng, chỉ sẽ khiến cho người đều không cảm thấy thoải mái.
Người nọ không có được câu trả lời như mong đợi, sắc mặt có chút khó coi, mới vừa muốn mở miệng hỏi lại lần nữa, lúc này Hồ Trường Tường quăng cho hắn một ánh mắt lạnh lẽo, chợt như không có chuyện gì xảy ra nhìn về phía Tạ Thiên, thật là thân thiết gật đầu một cái nói: “Đã như vậy, làm phiền Tạ(? đội trưởng đã hao tâm, chúng tôi sẽ tận lực không mang đến bất cứ phiền phức gì cho các cậu.” ((? Phát hiện lỗi bug của tác giả, à mà không biết có phải lỗi hay không vì “tạ” ở đây có hai nghĩa, mà chữ này lại đứng trước từ “đội trưởng” và HTT lại nói với Tạ Thiên-vậy thì không thể là cảm ơn được, nhưng mà đội trưởng là Từ mặt lạnh của chúng ta mà…
Đối với hắn loại giải thích này có cũng được không có cũng chẳng sao này, đám người Tạ Thiên từ chối cho ý kiến, lặng lẽ liếc nhìn hai cô gái vừa đến cửa liền giả vờ điềm đạm đáng yêu kia, trong lòng tất cả mọi người đều lẩm bẩm: Chỉ cần trong lúc đụng phải tang thi, hai người này không còn la hét chói tai, tùy ý náo loạn nữa, coi như bọn họ đã cảm ơn trời đất.
Bất kể trong lòng mọi người đều đang tính toán cái gì, sáng nay cần lên đường về căn cứ là sự thật không thể thay đổi được. Trước cùng thương lượng với Đại đội trưởng Lý xong, nếu như hôm nay bọn họ không có trở về, có thể sẽ phải phái một đội ngũ tới tiếp viện. Còn rốt cuộc có người sẽ đến hay không, đó chính là chuyện của căn cứ.
Vì vậy, mấy người Tạ Thiên không lãng phí thời gian nữa, sau khi chào hỏi cùng Từ Dương, liền cùng nhóm người Hồ Trường Tường rời khỏi tiểu biệt thự.
Trước khi đi, Hồ Trường Tường không nhịn được quay đầu nhìn Từ Dương một cái, nhưng không ngờ bắt gặp một ánh mắt thâm trầm không thấy đáy, trong lúc nhất thời có loại ảo giác không thể tránh, thật giống như người nọ đã sớm nhìn thấu được che giấu của bọn hắn, trong chốc lát thấy tim lạnh thấu, sau lưng càng toát mồ hôi lạnh.
Đợi bọn người vừa đi, biệt thự nhỏ chỉ còn lại hai người, bất thình lình có chút lạnh lẽo. Chỉ có điều, đây đối với Từ Dương mà nói, là thanh tĩnh khó có được. Lúc trước bên cạnh có nhiều người, rất nhiều chuyện không thể nào thả lỏng làm, thật vất vả lấy được cơ hội như vậy, sao có thể để lãng phí không/
Nghĩ đến đây, Từ Dương lập tức gọi Duyên Phong, cấp bách không để chậm chạp bắt đầu hành động. Khu du lịch chắc chắn là không thể nào có vật tư, trừ khi vật tư được giấu ở chỗ nào đó mà đám người Hồ Trường Tường không thể thấy được trong kho hàng. Có thể ai cũng biết đây là chuyện căn bản không thể nào, một cái khu du lịch nho nhỏ mà có phòng ngầm cái gì cứ.
Cho nên, lúc hai người thấy kho hàng đã trống trơn, nhưng cũng không có một chút nào ngoài ý muốn, chỉ xoay người rời khỏi kho hàng, sau đó khởi động xe rời khỏi biệt thự nhỏ, đi chỗ khác để thu gom.
Ra biệt thự, xe một đường chạy đi đến đồn công an trên trấn. Có lẽ là trên trấn không có người ở thật, một đường đi tới đều không gặp mấy tang thi, cho dù xuất hiện tang thi, đều là một số ít, không cần xuống xe cũng có thể giải quyết. Liền lấy, bọn họ cũng không tốn bao lâu, rất nhanh đã đến đồn công an.
Đặc biệt đi tới đồn công an, không vì cái gì khác, đương nhiên là vì tới xem có vũ khí tốt gì để lại hay không. Đáng tiếc kết quả đem đến thất vọng cho bọn họ, hai người Từ Hạ tìm một lúc lâu, cuối cùng ngay cả một xác đạn cũng không thấy. Nhìn kho hàng bị lật bừa bộn, nhìn lại những bộ xương không còn hình dạng, nghĩ cũng biết đều đã sớm bị người khác nhanh chân giành trước. Cũng may trước khi tới đã đoán được khả năng này, cũng không có nhiều để tâm.
Đi ra từ trong đồn công an, hai người bắt đầu chuyên tâm thu gom lương thực quần áo còn lại, tình cờ thấy một gian hàng chuyên bán các loại các loại hạt giống cây nông nghiệp, kì thực thu hoạch không ít. Từ Dương cũng thuận lợi đem trong cửa hàng hạt giống tất cả đều lấy đi. Cứ việc tại tận thế lúc trước, hắn đã sớm mua đại lượng hạt giống, mà không cần thì phí mà, thứ hữu dụng, ai cũng sẽ không ngại nhiều.
Kim giờ rất nhanh xoay chuyển nửa vòng, đại khái nửa ngày, cơ hồ toàn bộ trấn nhỏ đều bị hai người lật tung. Có lẽ là thật không có người chạy đến thu gom vật tư, bọn họ thu hoạch không ít. Chẳng những gom được rất nhiều lương thực quần áo, hơn nữa còn một lượng lớn than gỗ và củi, hai loại này là vật liệu rất quan trọng vào mùa đông, chỉ cần nhìn thấy đều thu vào.
Đời trước tận thế bùng nộ vừa lúc vào mùa đông, kia là một cuộc sống khó khăn thống khổ, cả vùng đất đều bị bao phủ bởi một tầng tuyết trắng rất dày. Nếu không thành lập căn cứ lớn nhỏ, thành lập không bao lâu, cung cấp điện còn chưa được khôi phục, chớ đừng nhắc đến ấm áp, rất nhiều người bị chết rét trong đoạn thời gian đó.
Đời này mặc dù còn chưa đến mùa đông đã bùng nổ tai nạn, nhưng cứ theo đà phát triển, khẳng định điều kiện sưởi ấm trong mùa đông sẽ là một vấn đề xảy ra. Hiện nay thừa dịp thời tiết khá tốt, thu gom nhiều than một chút là đúng, ít nhất đến lúc đó không tới nỗi ngay cả một bó củi sưởi ấm cũng tìm không thấy.
Vào lúc này, Từ Dương đang thu gom vật tư bề bộn, chợt dừng động tác lại, mi mắt hiện lên bất an không che giấu được. Bởi vì cậu và Duyên Phong đều có không gian, cho nên hai người chia ra hai hướng, cậu ở bên này theo thứ tự đi gom xuống, Hạ Duyên Phong thì ở đối diện đi gom xuống, hai người cách nhau khoảng chừng năm mét, ngộ nhỡ có động tĩnh, rất nhanh liền có thể phát hiện.
Mà giờ phút này, cậu quả thật cảm nhận được một loại nôn nóng trước đây chưa hề có, dường như là một tia dao động của tang thi đang chạy đến phía trấn nhỏ. Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là cỗ uy áp dẫn đầu đi tới trấn, lúc này vẫn phóng ra uy áp không ngừng như trước, giống như là đang triệu tập tang thi xung quanh trấn nhỏ.
Cảm giác như đã từng quen biết ập đến trong lòng, lúc này Từ Dương cũng không còn đoái hoài tới chuyện khác, chỉ nhanh chóng vọt đến phía đối diện để tìm Hạ Duyên Phong, nhưng mà cậu còn chưa kịp há miệng nói một câu, một tia hắc ảnh chớp mắt đã đến trước mặt cậu, sau đó lấy tốc độ mắt thường không nhìn rõ mà tấn công về phía cậu.
Từ Dương không kịp nghĩ nhiều, phản xạ có điều kiện mà tránh được công kích của đối phương. Dư quang khóe mắt liếc về phía Hạ Duyên Phong vẫn còn đứng ở nơi đó không bị gì, trong lòng nhất thời yên tâm không ít.
Tuy rằng bóng đen tới bất thình lình, nhưng cậu cảm nhận được bóng đen xuất hiện trước nhất là chỗ của Hạ Duyên Phong bên kia. Nếu như chậm một bước nữa, có thể bóng đen đã cùng đối mặt với Hạ Duyên Phong, nói không chừng có thể đánh bất ngờ đả thương Hạ Duyên Phong, mà sự xuất hiện của cậu hiển nhiên đã phá hủy kế hoạch của bóng đen.
Đợi Hạ Duyên Phong thấy rõ được tình huống trước mắt, Từ Dương đã đối mặt cùng một con tang thi có khí thế bức người, nhìn Từ Dương bị con tang thi kia ép lui liên tiếp về phía sau, hắn cũng không quản được chuyện gì vừa xảy ra, lập tức phát động công kích về phía con tang thi kia.
Một tia điện màu tím cắt không khí không chút niệm tình mà đánh thẳng về phía tang thi, lập tức khiến tang thi ngừng động tác trong nháy mắt, cũng chính là một khoảng thời gian này, dễ dàng giải quyết được nguy cơ của Từ Dương.
Bởi vì công kích bất thình lình của Hạ Duyên Phong, mới có thể thành công khiến con tang thi trở tay không kịp. Mấy giây ngắn ngủi, con tang thi kia liền khôi phục tốc độ và hung hãn như trước, ngoài ra công kích thậm chí còn có khuynh hướng càng lúc càng nhanh.
Hai người Từ Hạ nhìn mặt tái nhợt kia, cũng không mục nát như tang thi bình thường, sắc mặt thoáng cái trầm xuống, tốc độ tấn công cũng không thư giãn chút nào, thuật công kích bất đồng màu sắc, liên tiếp không ngừng mà công kích về phía tang thi.
Từng băng trùy mang theo khí lạnh từ bốn phương tám hướng bao quanh tang thi, trong hàn quang mơ hồ có mang theo sắc tím. Tuy rằng thực lực con tang thi kia rất mạnh, nhưng gặp phải nhiều băng trùy tử điện như vậy, rốt cuộc không thể nào tách ra toàn bộ. Thân thể cứng như sắt thép nhưng lại bị băng trùy đánh rách da, lại không chịu nỗi cường độ cao của ánh điện tím giật, một mùi khét trong nháy mắt tản ra xung quanh.
“Rống…Rống rống…” Thấy trên người mình bốc ra khói đặc kì quái, tang thi cấp bốn tức giận gào thét về phía Từ Dương, con ngươi đỏ thẵm như bốc lên ngọn lửa giận hừng hực, càng ngày càng đỏ…
Không cẩn thận chống lại hai mắt đỏ của tang thi, bỗng dưng Từ Dương chấn động, con ngươi đỏ sắc trong trí nhớ càng ngày càng rõ ràng. May mà trước mắt thỉnh thoảng có tử quang hiện lên, cậu mới không bị đắm chìm trong ác mộng kia. Cậu phun ra một ngụm trọc khí thật sâu, nỗ lực đè xuống bất an mãnh liệt trong lòng, tiếp tục tấn công không chút lưu tình.
Nhưng ngay khi cậu vừa chớp mắt, móng vuốt của tang thi đã phá tang trùng điệp cản trở, giương nanh múa vuốt lao tới cậu. Cậu vừa định lách mình né đi, một thân ảnh quen thuộc đột nhiên chấn trước mặt cậu, sau đó nặng nề ngã xuống đường bê tông cách đó không xa. Hô hấp của cậu bỗng nhiên cứng lại, như là chìm xuống đáy nước.
Mắt thấy con tang thi kia sẽ lại công kích tiếp về phía Hạ Duyên Phong, Từ Dương chỉ cảm thấy gió bên tai rít rào, trước mặt dâng lên một ngọn lửa màu lam trong nháy mắt. Trước khi ý thức gần tiêu tan, cậu mạnh mẽ chống thân thể xác định được Hạ Duyên Phong đã được thu vào không gian, cậu mới tiến nhập vào theo. Mà trước khi cậu ngất đi, con ngươi sâu thẳm vẫn như cũ phản chiếu được thân ảnh tang thi được tầng tầng lớp lớp lửa màu lam bao quanh.
Hoàn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.