"Mấy người chỉ biết nhìn thôi sao?" Chu Linh Linh thấy không có cách nào tránh thoát, xoay người, có chút tê tâm liệt phế nói to.
Rốt cuộc là chính mình nuôi dưỡng nhiều năm hài tử, bởi vậy Chu Thục Bình ban đầu là có chút do dự, một chút lúc sau liền không hề nghĩ ngợi mà tiến lên.
"Các ngươi đừng có mà quá đáng, mau buông ra con gái tôi ra, bằng không tôi sẽ không tha cho các người." Chu Thục Bình hung thần ác sát nói, chỉ là biểu tình hung thần ác sát của bà ta trông cứ buồn cười.
"Bà là ai, dựa vào cái gì nói buông là phải buông ra. Con lợn béo, bà tốt nhất tránh ra, bằng không ông đây cho bà đẹp mặt." Lý An liền cái ánh mắt nhi đều lười đến cấp Chu Thục Bình.
Khuôn mặt mập mạp của Chu Thục Bình bị Lý An nói tức giận đến run lên run lên.
"A a a a, tao liều mạng với bọn mày."Chỉ thấy Chu Thục Bình lấy gậy gỗ ra vọt qua hướng Lý An. Lý An không chút hoang mang, không đem Chu Thục Bình để ở trong lòng, phảng phất Chu Thục Bình trong mắt là kẻ không làm ra cái gì song to gió lớn.
Thấy cây gậy của Chu Thục Bình sắp đánh lên trên người Lý An, một người bên cạnh hắn bỗng nhiên động, trong tay không biết khi nào xuất hiện một cái hỏa cầu.
Lý An cười âm trầm, dưới khống chế của người nọ, hỏa cầu thẳng tắp bay về phía Chu Thục Bình.
Hỏa cầu bỗng nhiên xuất hiện làm Chu Thục Bình ngây dại quên cả né tránh. Áo quần đang mặc đều là sợi poly dễ bắt lửa, hỏa cầu đụng vào Chu Thục Bình, bà ta tức khắc phát ra hét thảm thương.
Giản Nặc nhìn, vội gọi ra cột nước từ trong tay, "Rầm" một tiếng, ngọn lửa trên người Chu Thục Bình nháy mắt tắt, mà Chu Thục Bình cũng bởi vậy biến thành gà rớt vào nồi canh.
Lý An còn không kịp thu hồi nụ cười, gương mặt liền cứng ngắc. Lý An bây giờ mới chú ý tới Giản Nặc.
Giản Nặc lạnh mặt, trên tay còn xách theo một cây chủy thủ, mặt trên tha thiết vết máu ở kể ra cây đao này chiến tích.
Chu lanh canh Lý An dám đùa giỡn, Giản Nặc Lý An lại là đánh trong lòng sợ hoảng. Lý An không ngốc, biết người nào có thể trêu chọc, người nào không thể trêu chọc.
Trước không nói kia đem nhiễm huyết chùy thủ, lại nói cô gái này chỉ mới ra tay một chút cũng đủ làm Lý An lau mắt mà nhìn.
Hắn không quên cha hắn bây giờ đang rất cần người tài, cô gái này không thể nghi ngờ là một cái lựa chọn rất tốt. Chỉ cần đem cô gái này cho cho cha hắn xem, cha hắn chắc chắn sẽ rất cao hứng, đến lúc đó hắn chắc chắn có thể hơn cái tên tiện loại kia một baạc.
Việc này so với tán gái yêu đương đáng giá hơn nhiều! Tròng mắt vừa chuyển, Lý An nói: "Hiểu lầm, đều là một hồi hiểu lầm, người kia mau buông cô gái kia ra. Đừng có làm ra cái vẻ mặt háo sắc kia, làm căn cứ của chúng ta mất mặt!"
Tiểu tuỳ tùng kia tuy rằng không rõ dụng ý của Lý An là gì, nhưng vẫn nghe lời buông Chu Linh Linh tay, chỉ là trước khi buông ra vẫn không nhịn được sờ mó một chút cái tay.
Chu Linh Linh nhìn cái tay phải bị bóp đến đỏ bừng, cái mũi đau xót, liền phải khóc ra tới.
"Hiểu Lệ ngươi đi tìm cái áo cho bà ta khoác lên."
Quần áo của Chu Thục Bình bởi vì chuyện vừa rồi đã sớm bị cháy hơn phân nửa. Tuy rằng trên người còn mặc đồ, nhưng là có nhiều chỗ bị lộ ra quần áo không che được. Tình huống hiện tại hiển nhiên không thích hợp xem xét trên người Chu Thục Bình có bị thương hay không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]