Khi Đường Mặc Kỳ trở lại trấn trên đã là ba giờ chiều. Diệp Cẩn đem mọi chuyện giải quyết thỏa đáng, cậu ăn đỡ chút gì đó, rồi ba người cùng nhau đi dạo, mua một chút đồ ăn để đi đường.
So với tổn thất thảm trọng ở Hải thị, cảm xúc của người dân trong thành phố như muốn hỏng mất, thì ngược lại trấn nhỏ này hòa bình hơn rất nhiều.
Diệp Cẩn mua cho Diệp Việt Trạch vài món quần áo, chất lượng giống nhau. Hiện tại nhiệt độ không khí càng ngày càng cao, lúc này vừa mới vào tháng năm, nhiệt độ không khí cao nhất cũng đạt tới ba mươi lăm độ trở lên.
Buổi tối ba người tùy tiện tìm một quán ăn nhỏ, ăn những nơi có đặc sản ngon. Sau khi ăn uống no đủ, ba người chuẩn bị nghỉ ngơi sớm một chút, để ngày mai xuất phát sớm.
Buổi tối trấn nhỏ thực náo nhiệt, thừa dịp hiện tại khí trời còn đang mát mẻ, người dân đều đi ra ngoài.
Ba người Đường Mặc Kỳ rất nhanh trở thành tiêu điểm của người dân ở trấn nhỏ, Đường Mặc Kỳ có một khuôn mặt vô cùng tinh xảo, vừa nhìn liền biết là người ở thành phố lớn. Diệp Cẩn tuy rằng lớn lên có chút tục tằng, nhưng cũng thập phần cao lớn anh tuấn. Hơn nữa còn có Diệp Trạch Việt đang ngồi xe lăn, lớn lên ngoan ngoãn, đáng yêu.
Dọc theo đường đi bị người vây xem, Đường Mặc Kỳ thì không chút để ý mấy chuyện này, chỉ có Diệp Trạch Việt có chút ngượng ngùng. Đứa nhỏ này trừ bỏ ở trường học, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trong-sinh-duong-mac-ky/2986140/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.