Mọi người vẫn luôn chờ đến khi trời tối, đàn tang thi đều chưa tan đi, ngược lại bọn chúng vây lại còn nhiều hơn, bọn họ chỉ có thể ở trên sân thượng chờ đợi, cái gì cũng không làm được, nhưng đạn dược vẫn còn một ít, nhưng chỉ như là muối bỏ biển.
Phía dưới là thanh âm tang thi gào rống, mọi người trợn tròn mắt đợi một đêm. Đường Mặc Kỳ có chút lo lắng Đường Kiếm Phong tìm không thấy cậu sẽ sốt ruột, nhưng mà hiện tại lại không có cách để liên hệ.
Đường Mặc Kỳ nhìn đàn tang thi trước mặt, mang theo nhiều người để thoát ra là không có khả năng, trong lúc nhất thời bọn họ như lâm vào cục diện bế tắc.
Đường Kiếm Phong tới rạng sáng mới trở về tứ hợp viện, cứ tưởng rằng lúc này mọi người đã đi ngủ hết, nhưng không nghĩ tới trừ bỏ Trương Vân Phi đang gác đêm, tất cả mọi người đều tụ tập ở phòng khách.
Đường Kiếm Phong sửng sốt một chút, nhíu mày. Diệp Cẩn đứng lên, hai bước đi đến trước mặt Đường Kiếm Phong, nói: "Kiếm Phong, tôi vừa muốn đi ra ngoài tìm cậu..."
"Mặc Mặc đâu?" Đường Kiếm Phong đánh gãy lời nói của hắn, giọng điệu lạnh lẽo.
"Thời điểm chúng tôi đang xếp hàng, nghe người ta nói có công tác ra ngoài tìm vật tư, chúng tôi cũng không biết là Tiểu Kỳ cũng tiếp nhận công tác đó, cho đến khi..... cho đến khi trời tối mà Tiểu Kỳ còn chưa về, tôi đi đại sảnh hỏi thì mới biết được..... Tiểu Kỳ đi ra ngoài." Diệp Cẩn có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trong-sinh-duong-mac-ky/2986108/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.