Đường Kiếm Phong cười khổ một chút, nhìn thoáng qua vẻ mặt đang khiếp sợ tột độ của Đường Mặc Kỳ, chậm rãi mở miệng nói: "Không biết Mặc Mặc có từng chú ý qua hay không, tuy rằng ông nội rất coi trọng tôi, nhưng cha thì từ trước tới nay chưa từng thích tôi."
"Nhưng là....."
"Anh biết, người cha này, ông ta trước giờ đều chỉ yêu chính bản thân ông ấy." Đường Kiếm Phong đánh gãy lời nói của Đường Mặc Kỳ, nói tiếp: "Nhưng mà kỳ thật ông ấy vẫn luôn chán ghét tôi, từ lúc tôi trở về Đường gia, ông ấy cũng chưa từng trở về nhà."
Đường Mặc Kỳ không biết cậu nên nói cái gì, cậu vẫn luôn cho rằng cậu mới là tồn tại dư thừa bị mọi người chán ghét, đời trước cậu một lòng một dạ hận thù, chán ghét toàn bộ Đường gia, đối với các mối quan hệ xung quanh Đường Kiếm Phong lại không chú ý quá nhiều.
"Vì cái gì?" Đường Mặc Kỳ chua xót hai mắt nhìn Đường Kiếm Phong, nhịn không được hỏi anh.
"Bởi vì anh không phải con ông ấy." Bàn tay to khô ráo của Đường Kiếm Phong cầm lấy tay Đường Mặc Kỳ, "Cha ruột của anh là người anh cùng cha khác mẹ của ông ấy, cũng chính là người chú đã mất sớm kia."
Theo lời kể của Đường Kiếm Phong, Đường Mặc Kỳ cùng Trương Vân Phi dần dần hiểu rõ thân thế phức tạp của anh, nói phức tạp, kỳ thật cũng không tới mức ấy, bất quá đều do ân oán thế hệ trước liên luỵ.
Đường lão gia tử khi còn trẻ thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trong-sinh-duong-mac-ky/2986089/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.