Nhị Ngốc nghe vậy ngẩn người, hắn ngơ ngác nhìn ngồi người trong tiệm cơm, đếm đếm, lúc này mới cau mày nói: “Mười hai người thì là mười hai món sao? Vậy phải nấu rất lâu nga.”
Tiêu Tử Lăng phiền muộn nói: “Anh không biết một món nấu mười hai phần sao?”
“Hóa ra còn có thể làm như vậy a.” Nhị Ngốc mang vẻ mặt kinh thán, lúc này mới trở lại nấu đồ ăn.
Tề Long lo lắng nói: “Cậu ta có được không?”
Tiêu Tử Lăng cười nói: “Tuy rằng anh ta ngốc, nhưng nấu đồ ăn vẫn được.”
Tề Long rốt cục thả tâm, viền mắt hắn rưng rưng nói: “Ma Quân, các anh em ở trong tay Tần Tiếu đều chịu nhiều khổ sở, tôi lo lắng thân thể của bọn họ, cho nên mới để ý như vậy.”
“Yên tâm, sẽ tốt lên.” Tiêu Tử Lăng vỗ vỗ bờ vai Tề Long lấy làm an ủi.
Cơm nước rất nhanh đã được đưa lên, mọi người rất nhanh liền bắt đầu ăn, chỉ có Vương An Long ăn miếng đầu tiên liền dừng một chút, bất quá hắn rất nhanh tiếp tục mặt không biểu cảm ăn cơm, dường như sự dừng lại ban nãy chỉ là ảo giác.
Rất nhanh, có mấy người trực tiếp chúi mũi vùi đầu vào trong cơm nước, Tề Long chỉ cảm thấy choáng váng, sắc mặt hắn đại biến, kinh ngạc hỏi: “Ma Quân, vì sao làm như vậy?” Vì sao muốn kê đơn làm bọn họ hôn mê chứ?
“Các anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe một chút, tỉnh lại sẽ không còn chuyện gì.” Ý thức sau cùng của Tề Long chỉ nhìn thấy mặt Tiêu Tử Lăng mang mỉm cười nói câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trong-sinh-chi-vat-hy-sinh-phan-kich/1345096/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.