Sở lão ba tiếp tục nói: “Tên nhóc nhà con chính là chết con vịt mạnh miệng,
nếu không hạ thủ nữa, chẳng lẽ con muốn chờ tới khi cậu ta thích người khác mới hối hận hay sao?”
Sở Chích Thiên giả thuyết một chút Tiêu Tử Lăng có bạn gái, trong lòng thế mà có loại cảm giác chát chát, chẳng lẽ đây là cái loại cảm giác mất mát sau khi chim non lớn lên bay ra khỏi cánh chim của mình sao? Sở Chích Thiên thấp giọng hỏi: “Lão ba, khi con một mình ra ngoài tung hoành thiên hạ, hai người có cảm thấy có cảm giác mất mát hay không?”
Sở lão ba bị câu hỏi đột ngột này của Sở Chích Thiên làm cho sửng sốt, không biết vì sao chủ đề chuyển tới trên người ông, bất quá ông vẫn nghiêm túc nghĩ nghĩ nói: “Có thì có, vốn vẫn là cái bánh bao thoáng cái trưởng thành, khẳng định có chút mất mát rồi. . .”
Nghe thấy câu trả lời của Sở lão ba, vẻ mặt Sở Chích Thiên nhất thời kiên định, quả nhiên chính là loại tâm tình đó, vì vậy anh nghiêm mặt nói: “Không sai, mất mát con sẽ có, tựa như lão ba, đàn em vẫn luôn theo bên người con đột nhiên có một loại sinh hoạt khác, khẳng định sẽ khổ sở, bất quá con sẽ chúc phúc cậu ấy, chính như lão ba trước đây hỗ trợ con chúc phúc con vậy.”
Sở lão ba mờ mịt, đây là thế nào với thế nào a, hai loại cảm tình hoàn toàn bất đồng, đầu của tên nhóc chết bằm này đến tột cùng là mọc thế nào vậy?
Sở lão ba phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trong-sinh-chi-vat-hy-sinh-phan-kich/1344991/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.