Lúc này Giang Khinh Ngữ đã rời khỏi phía sau Sở Chích Thiên, ngược lại ngồi nghiêng trên tay vịn sô pha, một cánh tay ngọc nhẹ nhàng khoác lên trên vai Sở Chích Thiên, lấy ngón tay ma sát như có như không, tay kia thì từ trên ngực Sở Chích Thiên chậm rãi vuốt ve kéo dài xuống, xẹt qua bụng dưới, khi đi đến mục tiêu cuối cùng, Sở Chích Thiên vốn nhắm mắt hưởng thụ không chút động đậy đột nhiên mở hai mắt, lãnh quang chợt lóe, tay phải trực tiếp vững vàng kiềm lại cánh tay hạnh kiểm xấu kia, lực đạo đó vậy mà khiến cho Giang Khinh Ngữ cảm giác thấy phi thường đau đớn. Giang Khinh Ngữ sửng sốt, cắn răng, cố nhịn xuống luồng đau đớn khoan tim đó. Trên mặt cô nổi lên nụ cười kiều mị, nhẹ nhàng tựa ở bên tai Sở Chích Thiên, ôn nhu ngây thơ nói: “Sở ca, em rất thích anh, thực sự. Em sẽ tận tình hầu hạ anh, xin tin tưởng em!” Nói xong cả người dựa qua, khi mắt thấy môi đỏ mọng diễm lệ sắp hôn đến khóe miệng Sở Chích Thiên, tay phải Sở Chích Thiên đột nhiên dùng lực mạnh, trực tiếp ném Giang Khinh Ngữ đi. Hành động ngoài dự đoán này của Sở Chích Thiên, khiến cho Giang Khinh Ngữ trở tay không kịp, cô không có chuẩn bị bị luồng lực mạnh đó trực tiếp ném ngã, cả người ngã xuống đất. Cô chấn kinh ngẩng đầu nhìn về phía Sở Chích Thiên đã đứng thẳng lên, hai mắt băng lãnh, căn bản không có bất kỳ thứ gì ở trong đó, đang vô tình nhìn cô. “Cút cho tôi! Đừng để cho tôi nhìn thấy cô!” Sở Chích Thiên vô tình vứt ra một câu này, sự chán ghét không chút nào che giấu trong ánh mắt làm đau đớn thật sâu tâm của Giang Khinh Ngữ, cô tâm tâm niệm niệm muốn xuyên qua đây chính là vì để có một hồi tình yêu oanh oanh liệt liệt với Sở Chích Thiên, chẳng lẽ hết thảy nỗ lực, hết thảy khổ tâm của cô đạt được chính là loại kết cục này? Nhân vật chính vốn hẳn là quang minh chính đại đứng ở bên người Sở Chích Thiên như cô đây vậy mà bại bởi một người qua đường vật hy sinh yên lặng vô danh? Việc này quá buồn cười! Giang Khinh Ngữ đột nhiên nở nụ cười, cười cười liền chảy ra nước mắt, cô trào phúng nói: “Sở ca. Chẳng lẽ công phu trên giường của Tiêu Tử Lăng lợi hại như vậy, vậy mà khiến cho anh nửa điểm hứng thú cũng không có đối với nữ nhân?” Giang Khinh Ngữ thấy bộ dáng lãnh tình lãnh tính này của Sở Chích Thiên, đã biết sự mê hoặc ban nãy của mình kỳ thực nửa điểm tác dụng cũng không có, căn bản không khiến cho Sở Chích Thiên động tình. Sở Chích Thiên nghe vậy hai mắt thoáng ngưng. Anh không lên tiếng, chẳng qua đường nhìn nhìn về phía Giang Khinh Ngữ càng thêm băng lãnh, ẩn ẩn dẫn theo chút sát ý. Khóe miệng Giang Khinh Ngữ thoáng nhếch, bắt đầu quyến rũ cười: “Sở ca, chẳng lẽ anh cam tâm tình dục của anh bị một mình Tiêu Tử Lăng nắm giữ? Tư vị của nữ nhân anh thực sự không muốn nếm?” Sở Chích Thiên nhìn Giang Khinh Ngữ vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn thử sức trước mắt, nhàn nhạt hỏi: “Vì vậy, cô muốn tự đề cử mình? Cô có tự tin nhất định làm tốt hơn so với Tiêu Tử Lăng như thế?” Giang Khinh Ngữ gật đầu có chút kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, Sở ca, chỉ cần anh cho em cơ hội đó. Em sẽ để cho anh biết ở trên giường, chỉ có em mới có thể thỏa mãn anh, Tiêu Tử Lăng không đáng kể chút nào.” Nói xong thân thể vốn bị ném lên mặt đất có chút chật vật, đột nhiên thay đổi một tư thế, bày ra thập phần mê hoặc liêu nhân. Cô ẩn tình đưa tình cười với Sở Chích Thiên, vươn một tay, tỏ ý Sở Chích Thiên ôm lấy cô. Sở Chích Thiên lạnh lùng nhìn nữ nhân đã xé rách hết thảy ngụy trang, không biết liêm sỉ là thứ gì trước mắt, đột nhiên cảm thấy thập phần buồn nôn. Vì leo lên giường leo đến mức vô liêm sỉ như vậy cũng được cho là đặc biệt, có lẽ nguyên nhân chính vì cô ta nghĩ đều là những chuyện tục tĩu đó, cho nên mới sẽ cho rằng quan hệ của anh với Tiêu Tử Lăng cũng như thế. Nữ nhân như vậy, để cho cô ta chạm mình một chút, anh cũng cảm thấy bẩn. Anh có chút hối hận. Vì sao ngay từ đầu không ngăn lại động tác của nữ nhân này, anh cảm thấy những nơi bị nữ nhân này sờ có chút khó chịu, thật giống như dính vào thứ gì đó dơ bẩn vậy, anh có một loại xung động muốn bức thiết tắm sạch. Sở Chích Thiên không còn có tâm tư ứng phó nữ nhân này nữa, anh không nhìn tư thế liêu nhân kia của Giang Khinh Ngữ, đi tới cửa mở cửa ra. Không mang theo bất kỳ cảm tình nào nói với Giang Khinh Ngữ: “Cho cô ba giây đồng hồ, rời khỏi chỗ của tôi.” Mặt của Giang Khinh Ngữ theo hành động của Sở Chích Thiên mà đỏ lên, cô duy trì không được nụ cười nữa, giọng mang căm hận nói: “Sở ca, anh cứ tuyệt tình như vậy?” Trả lời cô là một ánh mắt băng lãnh của Sở Chích Thiên, ánh mắt đó khiến cho Giang Khinh Ngữ lạnh triệt nội tâm, thân thể không tự chủ được phát run, đó tuyệt đối là ánh mắt đối đãi người chết, cô biết chỉ cần bản thân nói nhiều thêm một câu nữa, dây dưa thêm một chút nữa, Sở Chích Thiên tuyệt đối sẽ trực tiếp bẻ xương rải tro cô, triệt để khiến cho cô biến mất trên thế giới này. Cô bỗng nhiên nhớ đến, Sở Chích Thiên trên lịch sử vốn chính là một người nói một không hai, ý chí sắt đá. Giang Khinh Ngữ suy nghĩ cẩn thận không dám dừng lại nữa, cuống quít bò lên, chạy trối chết. Cô lao ra khỏi cửa, chạy về phía cầu thang, trực tiếp chạy xuống, tới chỗ rẽ thứ hai, cô rốt cục dừng lại, tựa ở trên tường. Lúc này tim của cô đang đập kịch liệt, một luồng cảm giác nghĩ mà sợ đánh thẳng trong lòng, tay chân lại càng như nhũn ra, trực tiếp tê liệt ngồi xuống. Không ngờ tới, Sở Chích Thiên sẽ vô tình như vậy, cô có chút hối hận, nói chuyện tình yêu với Sở Chích Thiên như vậy, thực sự quá khủng bố. Có trong một nháy mắt, cô thực sự muốn trở về, rời khỏi thế giới khiến cho cô thương tâm này, Giang Khinh Ngữ nhịn không được cúi xuống bắt đầu nhẹ giọng nức nở trên đầu gối của bản thân. Không đến ba phút, Giang Khinh Ngữ ngẩng mạnh đầu, cô lau khô nước mắt của mình, trong ánh mắt có một luồng kiên định. Cứ chịu thua như thế? Không, tuyệt không. Cô không phải một người có thể bị đánh bại nhận thua đơn giản như vậy. Thời gian còn sớm, cô tuyệt không tin Tiêu Tử Lăng có thể vẫn luôn được Sở Chích Thiên sủng ái, khi hứng thú của Sở Chích Thiên đối với Tiêu Tử Lăng yếu bớt, chính là lúc cô tuyệt địa phản kích. Cô không tin, kinh nghiệm trên giường thân kinh bách chiến của mình sẽ thất bại bởi Tiêu Tử Lăng của thời đại này, phải biết rằng niên đại của cô chính là một thời đại tuyệt đối tự do, cô không dám nói tinh thông toàn bộ các loại kỹ năng, nhưng cũng tinh thông mấy phần, cô không tin Sở Chích Thiên hưởng qua loại tư vị đó sẽ còn thích tên Tiêu Tử Lăng kia. . . Sở Chích Thiên lạnh lùng nhìn thân ảnh chạy trối chết của Giang Khinh Ngữ, đóng lại cửa phòng, thoáng cái cảm giác thấy không khí bên trong phòng nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều. Anh trở về phòng tiếp khách, liếc liếc cái khe nhỏ chỗ cửa phòng ngủ một cái, lạnh lùng nói: “Xem xong kịch rồi chứ, còn không đi ra cho tôi. . . “ Cửa phòng nhất thời mở ra, liền thấy Tiêu Tử Lăng dắt tay nhỏ bé của Sở Tiểu Thất đi ra, lúc này cậu đang mang vẻ mặt nịnh nọt cười nói: “Sở ca uy vũ! Quả nhiên bất động như núi! Là tấm gương của bọn em!” Sở Tiểu Thất hồ nghi nhìn Sở Chích Thiên một cái, lại nhìn nhìn Tiêu Tử Lăng kéo tay mình, một màn ban nãy kia tới cùng là chuyện gì? Vì sao Tiêu Tử Lăng là người hôn ước vậy mà có thể chịu đựng được Sở Chích Thiên cấu kết làm bậy với một nữ nhân. . . Là khảo nghiệm sao? Ừm, thế giới người lớn quả nhiên rất phức tạp! “Tiểu Thất về phòng ngủ nghỉ ngơi trước, Tiểu Lăng, cậu lưu lại!” Sở Chích Thiên làm như không thấy đối với sự thổi phồng vỗ mông ngựa của Tiêu Tử Lăng, nhanh chóng làm ra an bài trên đây. Sở Tiểu Thất nghe vậy gật gật đầu, buông tay Tiêu Tử Lăng ra liền xoay người trở lại trong phòng ngủ, Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng đồng thời ở đây, nó phải nghe Sở Chích Thiên đầu tiên. . . Tiêu Tử Lăng tội nghiệp nhìn Sở Tiểu Thất vô tình đóng lại cửa phòng ngủ, tên nít ranh hổng có nghĩa khí này, ban nãy rõ ràng đã nói sẽ cùng nhau đối mặt Sở Chích Thiên, không ngờ tới Sở Chích Thiên vừa lên tiếng đã quả quyết từ bỏ cậu, quả nhiên y chang Sở Chích Thiên, vô tình! Uổng công đã cho nó nhiều đồ ăn ngon như vậy! (Tính ra mấy thứ kia đều là Sở Chích Thiên cho mà. . . ) Sở Chích Thiên thấy bộ dáng đáng thương hề hề này của Tiêu Tử Lăng, trong lòng có chút câm lặng, mình cũng sẽ không ăn cậu ta, có cần như vậy không a. Anh tức giận túm lấy cổ áo của Tiêu Tử Lăng, trực tiếp xách Tiêu Tử Lăng tới phòng tắm xa hoa cực hạn trong căn hộ tổng thống. . . “Sở ca. . . Vào phòng tắm làm gì?” Tiêu Tử Lăng rốt cục được buông ra, hồ nghi nhìn Sở Chích Thiên bên người, chẳng lẽ hình phạt thân thể phải vào phòng tắm sao? Được rồi, Tiêu Tử Lăng đến bây giờ còn chưa quên sự kiện hình phạt thân thể Sở Chích Thiên nói lúc chạng vạng. Sở Chích Thiên tuyệt không trả lời cậu, chỉ bắt đầu cởi nút áo khoác, cởi áo khoác vứt qua một bên. Thế còn chưa hết, anh lại bắt đầu cởi nút áo sơmi của mình, rất nhanh lộ ra vòm ngực rắn chắc, xuất hiện theo chính là vùng bụng rắn chắc có được 6 khối cơ bụng, một màn khiêu gợi hiện ra trước mặt Tiêu Tử Lăng. Tiêu Tử Lăng giương mắt to, hâm mộ nhìn vóc người tuyệt đối hoàn mỹ của Sở Chích Thiên, thực hận không phải thân thể đó là của mình. . . Đột nhiên cảm thấy mũi có chút ngứa, chẳng lẽ sự gợi cảm của Sở Chích Thiên đã có thể nam nữ đều giết? Đang trong mê say, cậu thoáng hiện linh quang nghĩ tới cái gì đó, một phen ôm mạnh lấy bản thân, kinh hoảng nhìn Sở Chích Thiên nói: “Sở ca, em không làm loại chuyện đó đâu!” Sở Chích Thiên đang chuẩn bị cởi áo sơmi nghe vậy thoáng nhếch mi, ánh mắt có ý hỏi. Tiêu Tử Lăng nói như đinh đóng cột: “Em không có hứng thú đối với nam nhân, tuyệt đối không hiến thân!” Sở Chích Thiên đã trần nửa người trên nghe thấy lời nói của Tiêu Tử Lăng, nhất thời trán đầy hắc tuyến, anh tức giận trực tiếp đánh bay qua một cái búng trán: “Nghĩ cái gì đấy, tôi gọi cậu vào là để giúp tôi thả nước, tôi muốn tắm!” “Nga, Sở ca muốn em làm cái gì thì sẽ làm cái đó, vậy muốn bao nhiêu nước?” Tiêu Tử Lăng biết bản thân hiểu lầm, sờ cái trán bị búng, đỏ mặt bước lên phía trước nịnh nọt nói. “Thả đầy cho tôi!” Sở Chích Thiên xem thường quét nhìn cậu một cái, còn nói kêu cậu làm cái gì thì sẽ làm cái đó, không biết ban nãy ai chống cự vấn đề hiến thân? Thời khắc mấu chốt thì liền không đáng tin cậy. . . (Sở ca, anh không cảm giác thấy suy nghĩ của anh có chút vấn đề sao?) Tiêu Tử Lăng quay đầu nhìn về phía bồn tắm lớn kia, mặt nhất thời suy sụp xuống, bồn tắm lớn này lớn như hồ bơi mini, kêu cậu thả đầy, đây rõ ràng là khó xử cậu, nghiền ép cậu, quả nhiên lão đại gọi cậu vào thì không có chuyện gì tốt, trắng chợn chợn nô dịch a nô dịch. Không biết dùng hết linh lực của bản thân có thể thả đầy nước một bồn tắm lớn này hay không đây? Được rồi, thả thì thả đi, thả tới lúc nào thì tính lúc đó, Tiêu Tử Lăng hạ quyết tâm dùng hết linh lực liền biến, ngồi xổm bên cạnh bồn tắm lớn bắt đầu chuyên tâm thả thủy cầu, chuẩn bị hầu hạ lão đại nhà cậu tắm rửa, làm đàn em đắc lực quả nhiên rất khó, mấy người xem cậu đều phải lưu lạc đến tình trạng gì đây. Thật vất vả thả nước bồn tắm lớn được hơn phân nửa, Tiêu Tử Lăng đã mệt đến mức trán xuất mồ hôi. Phắc, ai thiết kế bồn tắm lớn như vậy? Mụ nội nó nếu như để cho cậu biết, sẽ túm tới điên cuồng ngược một phen, sau đó kêu hắn đi tìm nước thả, khi không có nguồn nước, tìm nước điền đầy bồn tắm lớn như vậy thật tình quá giày vò người. Lúc này, một thanh âm thanh lãnh vang lên ở phía sau Tiêu Tử Lăng: “Được rồi, nghỉ ngơi một chút trước đi.” Lão đại khai ân, Tiêu Tử Lăng cảm kích quay đầu lại, liền thấy lão đại nhà mình đã trần trụi toàn thân, thân dưới chỉ vây một chiếc khăn ngắn, xuất hiện ở trước mặt cậu. Vòm ngực rắn chắc, thân hình cao ngất, thắt lưng ong khiêu gợi, cái mông hơi vểnh, chân dài hữu lực, bao gồm cả ‘tên nhóc’ vượt người ta một bậc kia cũng ngạo nghễ hiển lộ phía dưới khăn mặt, vóc người hoàn mỹ như Apollo khiến cho cậu đố kị chịu không được. . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]