Chương trước
Chương sau
Tiêu Tử Lăng chạy tới khu bắc, cậu lặng yên xuất hiện trên nóc nhà của nhà xưởng nào đó ở khu bắc gần trận tuyến phòng thủ thứ hai nhất,
cậu đứng ở nơi đó yên lặng nhìn tràng diện chiến đấu đang hừng hực khí thế phía dưới, ánh mắt thấu ra bi thương. . . Cậu nhớ tới thời gian mười năm mạt thế ở kiếp trước, từng giống như những người phía dưới, vì sinh tồn mà liều hết toàn lực, một vật hy sinh không chút thu hút, sau cùng vẫn trở thành vật hi sinh.
Gió tây bắc thổi áo khoác của cậu vang phần phật, vạt áo lăng không bay lượn sau người, chỗ sau thắt lưng lộ ra một đoạn thân với chuôi đao của thanh đường đao mang vỏ. Kính râm che khuất nửa khuôn mặt, hoàn toàn che giấu sự ấu trĩ với đáng yêu của cậu, khiến cho cả người Tiêu Tử Lăng có vẻ thần bí mà phiêu dật, có một loại phong phạm của cường giả.
Bởi vì đội trưởng của các đại chiến đội đúng lúc xuất hiện, thoáng cái ổn định được tràng diện chiến đấu, vì vậy Tiêu Tử Lăng chỉ yên lặng để ý, tựa như Sở Chích Thiên phân phó, cậu chỉ là áp trận.
Tuy rằng Sở Chích Thiên yêu cầu là mười phút, nhưng chân chính thực hành tuyệt không phải dễ dàng, tang thi cấp hai tuyệt không phải dễ giết như vậy. Đương nhiên mục đích cuối cùng của đạo mệnh lệnh kia của Sở Chích Thiên không phải thực sự muốn kêu bọn họ hoàn thành nhiệm vụ trong mười phút, mà là cho nhóm người sống sót sắp tan vỡ một lòng tin, đó chính là thực lực của đại bản doanh rất mạnh, tang thi cấp hai là không đáng kể, bọn họ có thể chiến thắng lần thi triều này.
Ước chừng sắp qua nửa giờ, sau khi hết thảy đội trưởng chém giết toàn bộ tang thi cấp hai xuất hiện xung quanh xưởng quân công, còn chưa để cho bọn họ thở phào một hơi, dị biến mới lại xuất hiện, một tiếng rống giận dữ bị làm cho tức giận đột nhiên vang vọng toàn bộ chiến trường.
Theo tiếng rống giận đó, chỗ đầu cùng đàn tang thi bên Tiêu Tử Lăng, sâu bên trong bóng đêm hắc ám, một thân ảnh toàn thân hơi hơi mang theo tia sáng lóng lánh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nó đột ngột đạp đất mà lên, giẫm lên đỉnh đầu của tang thi phía trước cấp tốc đánh tới bên này. . . Khi nó giẫm xuống một cước, phạm vi năm mét xung quanh bao gồm tang thi ở trong đó đều trong nháy mắt bị đóng băng. Một cước rời đi, thế giới đóng băng nhất thời tan vỡ, biến thành mảnh vỡ lóng lánh rét lạnh bay tán ở trong không khí. . . Mỹ lệ khiến người ta sợ hãi.
Tiêu Tử Lăng thấy một màn như vậy lập tức mở ra Linh Nhãn. Mắt phải gắt gao đi theo con tang thi biến dị đó, rất nhanh tin tức của tang thi biến dị đã xuất hiện: Tang thi biến dị hệ băng (cấp ba) kỹ năng: Hàn Băng Tiễn, Hàn Băng Chưởng, Thế Giới Đóng Băng (phạm vi). Phân Tích: không cách nào chống lại, kiến nghị cậu cấp tốc đào vong.
Cấp ba, vậy mà là cấp ba! Tiêu Tử Lăng không thể tin được tin tức trước mắt. Cậu chấn kinh, cậu không ngờ tới tang thi cấp ba sẽ xuất hiện trong lần thi triều này, phải biết rằng lần đầu tiên thi triều ở kiếp trước, chưa từng xuất hiện qua tang thi cấp ba a, chỉ có cấp hai tồn tại. Cậu cảm thấy thế giới này, có một số việc đã đang cải biến. Cậu bàng hoàng, nếu thay đổi quá nhiều, cậu còn có thể dựa vào kinh nghiệm của mười năm kiếp trước mặc sức lăn lộn tiếp được không?
Cậu cố nén sự hoảng loạn trong lòng, móc ra tai nghe vô tuyến từ trong không gian mang lên, cậu trực tiếp liên hệ Sở Chích Thiên, trong nháy mắt nối được, cậu lo lắng nói: “Sở ca, tang thi cấp ba xuất hiện, chỗ em xuất hiện chính là tang thi cấp ba hệ băng. Làm sao giờ?”
Sở Chích Thiên cả kinh trong lòng, vô ý thức xiết chặt tai nghe trong tay. . . Chuyện anh lo lắng nhất vẫn xảy ra, xuất hiện tang thi biến dị cấp một cấp hai rất bình thường, dù sao cường giả nhân loại tiến hóa đến cấp hai đã không ít, tang thi không có khả năng lạc hậu quá nhiều, thế nhưng cường giả nhân loại tiến hóa đến cấp ba ít lại càng ít. Hiện tại xuất hiện tang thi cấp ba, liền đại biểu lần thi triều tập kích này, bên nhân loại thực sự dữ nhiều lành ít.
Ngữ khí có chút trầm trọng, anh chậm rãi nói: “Có thể ngăn chặn con tang thi cấp ba đó hay không?” Anh nhất định phải xác định tình hình của mấy phương hướng khác trước mới có thể chạy qua, mà đoạn thời gian trì hoãn đó nhất định phải dựa vào bọn Tiêu Tử Lăng chống qua.
Tiêu Tử Lăng nghĩ nghĩ nói: “Nhiều nhất chỉ có thể ngăn chặn hai phút đồng hồ.” Tuy rằng dị năng tốc độ của cậu còn chưa đạt được tốc độ trước khi cậu chưa bị thương, nhưng đã vượt qua người biến dị tốc độ cấp một bình thường, cộng thêm roi nước bản thân nghiên cứu ra, vẫn có nắm chắc quấn lấy con tang thi cấp ba đó hai phút đồng hồ.
“Ba phút có thể được không?” Thời gian hai phút đồng hồ quá ngắn, anh không có biện pháp an bài tốt hết thảy.
Tiêu Tử Lăng âm thầm tính toán một chút, muốn an toàn vượt qua một phút đồng hồ thêm vào đó tuyệt không dễ dàng, nhưng cậu vẫn cắn răng đáp: “Được, Sở ca.” Hiếm thấy Sở Chích Thiên yêu cầu một lần, thế nào cũng phải hoàn thành, bằng không sẽ hạ thấp địa vị của cậu ở trong lòng Sở Chích Thiên. Tiêu Tử Lăng thuyết phục bản thân như vậy, cậu tuyệt không thừa nhận cậu là bởi vì không có biện pháp cự tuyệt Sở Chích Thiên mới đáp ứng.
“Tốt, bên đó liền giao cho cậu.” Ngữ khí của Sở Chích Thiên thận trọng, anh giao trọng trách an toàn của phương bắc xưởng quân công cho Tiêu Tử Lăng.
“Yên tâm đi, Sở ca.” Tiêu Tử Lăng cười nói, cậu tuyệt không muốn cho Sở Chích Thiên quá lo lắng, vì vậy ngữ khí mang theo sự ung dung.
Thông tin vốn hẳn nên gác, bên Sở Chích Thiên lại không ngắt. Tiêu Tử Lăng không dám chủ động gác điện thoại của lão đại, cậu cũng không phải không muốn sống. Ẩn ẩn có chút hiếu kỳ bên kia đến tột cùng làm sao, chẳng lẽ Sở Chích Thiên quên đóng? Hay là có chuyện gì xảy ra?
Trầm mặc ba giây, Sở Chích Thiên rốt cục nói ra ba chữ: “Cậu cẩn thận.” Sau đó liền cấp tốc gác điện thoại.
Tiêu Tử Lăng sửng sốt, Sở Chích Thiên là đang lo lắng cho cậu?! Không phải mới vừa nghe lầm đấy chứ? Mặt của cậu bắt đầu nóng lên, điều này có phải đại biểu cậu cách bảo tọa đàn em đắc lực lại gần thêm được một bước nữa hay không?
Tiêu Tử Lăng bị tin tức tốt này làm cho tinh thần phấn khởi, sự bàng hoàng vừa rồi thoáng cái hoàn toàn bị quăng không còn. Chỉ cần đạt được sự tín nhiệm của Sở Chích Thiên, cho dù không biết đối với tương lai, cũng có thể lăn lộn rất tốt.
Tiêu Tử Lăng cười tủm tỉm thu lại tai nghe vô tuyến để vào trong không gian, hai tay cậu thoáng kéo ra, một sợi roi nước cứ như vậy xuất hiện trong tay cậu. Cậu nhất định phải thời khắc chuẩn bị, chỉ cần con tang thi đó xuất hiện trong trận địa phía dưới, thì đại biểu đã đến thời khắc cậu xuất động.
Sở Chích Thiên ở bộ tổng chỉ huy kết nối thông tin với ba người khác, nói tình hình mới nhất Tiêu Tử Lăng phát hiện cho bọn họ, cũng hỏi thăm tình hình hiện trường. Quả nhiên, ba mặt khác cũng xuất hiện tang thi mới, tuy rằng bây giờ còn chưa rõ cấp bậc tỉ mỉ, nhưng khí thế lên đài thì đã bất đồng với tang thi cấp hai lúc trước, xem ra hẳn là tang thi cấp ba không sai. Mà tương đối nghiêm trọng chính là cửa chính nam vậy mà đồng thời xuất hiện hai con tang thi cấp ba.
Trần Cảnh Văn bên cạnh nghe thấy tin tức này lo lắng nói: “Tôi đi cửa nam.” Cửa nam chỉ có một mình Đổng Hạo Triết là cấp ba, sự xuất hiện của hai con tang thi cấp ba rất có thể khiến cho bọn họ diệt đoàn, là bạn bè chí giao anh không thể ngồi xem Đổng Hạo Triết gặp nguy hiểm.
“Được, cậu nhanh chóng chạy qua đi.” Sở Chích Thiên không chút do dự gật đầu đồng ý.
Trần Cảnh Văn nghe câu nói đó, không có bất kỳ do dự nào. Trực tiếp chạy vội đến cửa chính nam xưởng quân công, thời gian không đợi người, anh nhất định phải trước tiên chạy tới.
Sở Chích Thiên bước nhanh ra ngoài theo, vừa đến cửa bộ tổng chỉ huy. Giơ lên một ngón tay trái đặt ở bên miệng, vì vậy, một tiếng huýt sáo vang dội vang lên.
Ở địa phương cách khá xa loáng thoáng truyền đến hai tiếng gào hô ứng. Rất nhanh tiếng bước chân chạy vội càng ngày càng gần, đầu cùng đường nhìn đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh chạy băng băng, chính là hai con khuyển biến dị cấp ba thu lưu ở nhà cũ lần trước. Phần cổ hai con khuyển biến dị mang một phù hiệu cổ, chính là tiêu chí của tổ công kiên, xem ra chúng nó cũng là thành viên của tổ công kiên, Sở Chích Thiên tuyệt không xem chúng nó là sủng vật. Chúng nó chạy vội tới bên người Sở Chích Thiên, thân mật dùng đầu cọ cọ chân Sở Chích Thiên. Tỏ ý chúng nó đã tới.
Sở Chích Thiên sờ sờ đầu hai con khuyển biến dị, thận trọng nói với chúng nó: “Tiểu Kỳ, Tiểu Tát, tang thi cấp ba đã xuất hiện, anh không có biện pháp đi hai chỗ khác. Vì vậy mặt đông với mặt tây liền giao cho mấy nhóc.” Sở Chích Thiên chỉ chỉ hai phương hướng đông tây, kêu chúng nó nhanh chóng đi đến ngăn cản tang thi cấp ba xuất hiện ở nơi đó. Không thể không nói, Sở Chích Thiên đặt tên cho khuyển biến dị cũng không tốt hơn được chỗ nào so với Tiểu Duẫn Thư, đồng dạng không có sáng ý. (Husky phát âm theo tiếng Trung là Cáp Sỹ Kỳ -> Tiểu Kỳ, Samoyed là Tát Ma Da -> Tiểu Tát)
Hai con khuyển biến dị phát sinh tiếng ư ử thấp giọng, gật gật đầu biểu thị đã rõ. Tiểu Kỳ chủ động dùng đầu chạm chạm Tiểu Tát, dường như đang dặn đối phương cẩn thận. Tiểu Tát lúc này mới đáp lại cọ cọ cổ Tiểu Kỳ. Hai con cẩu biến dị sau cùng kêu thấp một tiếng với nhau, lúc này mới xoay người rời đi. Chúng nó một con đi đông một con đi tây, cấp tốc chạy về phía mục tiêu của chúng nó.
Mà Sở Chích Thiên không chút do dự chạy về phía phương bắc, anh rất lo lắng. Tuy rằng anh yêu cầu Tiêu Tử Lăng kiên trì ba phút, nhưng anh biết rõ hai phút đồng hồ đã là cực hạn của Tiêu Tử Lăng, tên nhóc đó là vì thỉnh cầu của anh mới đáp ứng, nếu như mình không nhanh chóng chạy đến, sợ rằng tên nhóc đó sẽ làm ra việc ngốc, tỷ như lần ở bến tàu kia. Cậu vậy mà dùng hai chân với mắt phải của cậu để đánh cược, nếu không phải may mắn gặp được năng lượng bạo động, sợ rằng đến hiện giờ cũng không có biện pháp khôi phục, anh không muốn thấy Tiểu Lăng như vậy lần thứ hai.
Khó nhịn sự lo lắng trong lòng, Sở Chích Thiên tự nhủ: Tiểu Lăng, ngàn vạn lần đừng làm việc ngốc, tôi lập tức sẽ tới, nhất định phải an toàn a.
Nói đến bên Tiêu Tử Lăng, tang thi cấp ba rốt cục bước lên trận địa tiền tuyến, Dương Bình Chương phụ trách phương bắc đầu tiên đi lên ngênh tiếp. Khí thế lên đài của con tang thi đó không tầm thường như thế, khẳng định rất khó đối phó. Mà nơi đây ông ta là người phụ trách toàn bộ khu bắc, thực lực cũng là cao nhất, đã đạt được cấp hai đỉnh cấp, kém một đường thì đã có thể đột phá cấp ba, bất kể thực lực hay là trách nhiệm đều hẳn nên là ông ra mặt chống đỡ.
“Thiên Ngoại Lai Khách!” Dương Bình Chương không chút do dự dùng ra kỹ năng cường lực của ông, theo tiếng rống giận này của ông, trên bầu trời đột nhiên bay tới một tảng đá cực đại, tàn bạo đập về phía con tang thi kia.
Tang thi thấy thế rống giận, vung mạnh tay lên, một bàn tay cường hữu lực trực tiếp đánh tảng đá đó bay đi.
Tảng đá đập về phía trận địa, nhóm người sống sót phụ cận nhanh chóng thoát đi hiện trường. Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn nặng nề, vì va chạm kịch liệt khiến cho người xung quanh rung động ngã trái ngã phải, thiếu chút nữa đứng không được. Lúc này, toàn cảnh khối cự thạch kia ánh vào mi mắt của mọi người. Hiện tại toàn thân cự thạch bị bao bởi một tầng băng sương dày dày, không hề nghi ngờ một chưởng ban nãy của con tang thi đó khẳng định là đã sử dụng Hàn Băng Chưởng.
Dương Bình Chương thấy tang thi dễ dàng phản kích đã biết con tang thi đó khẳng định là cấp ba, ông nhịn không được la lớn: “Mau lui lại, đây là tang thi cấp ba.” Ông kêu người thức tỉnh chuẩn bị tiến công xung quanh nhanh chóng rời đi, người thức tỉnh dưới cấp ba căn bản không phải là đối thủ của nó, càng là cao cấp sự chênh lệch cấp bậc càng lớn, nếu nói cấp một chống lại cấp hai, ứng đối thoả đáng còn có thể chống lại được một đoạn thời gian, chạy trốn căn bản không có vấn đề. Nhưng cấp hai chống lại cấp ba, hoặc là ngay từ đầu bỏ chạy, không cho đối phương đuổi kịp, bằng không vừa đối mặt thì sẽ có thể trọng thương thậm chí tử vong. . .
Theo một tiếng nhắc nhở này của Dương Bình Chương, trên trận địa hoảng loạn một trận, tang thi cấp ba, đó chính là cấp bậc trong truyền thuyết, bọn họ thực sự có thể sống sót trong trận chiến đấu này sao? Mọi người tuyệt vọng, bọn họ chỉ có thể nhanh chóng lui trở về đạo phòng tuyến thứ ba, đây đã là đạo phòng tuyến sau cùng của bọn họ, nếu không thể bảo vệ được nữa, phía sau bọn họ chính là lão nhân, nữ nhân còn có trẻ con không có sức chiến đấu. Đó là một trận thảm kịch thế nào, một trận đồ sát nghiêng về một bên.
Mọi người trầm mặc, bọn họ nhìn trận địa phía trước, con tang thi cấp ba toàn thân toả ra khí lạnh kia, trong lòng băng lãnh một mảnh, còn có ai có thể chiến thắng được nó?
Tang thi cấp ba không ngờ đến nó mới vừa bước lên trận địa đã bị công kích, đây là sự khiêu khích đối với nó, là một loại coi rẻ đối với nó. Nó phẫn nộ hai mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm Dương Bình Chương, nó quyết định cho cái tên đáng hận đó một giáo huấn, cho gã biết tôn nghiêm của tang thi cấp ba là không được phép bôi nhọ.
Đột nhiên miệng nó thoáng mở, một đạo Hàn Băng Tiễn đột nhiên bắn ra từ trong miệng, thủ đoạn công kích bất ngờ này khiến cho Dương Bình Chương một chút chuẩn bị cũng không có.
Tất cả mọi người nhịn không được kinh hô lên: “Cẩn thận!”
Đạo Hàn Băng Tiễn đó tới vừa nhanh vừa mạnh, Dương Bình Chương căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, ông không phải người dị năng tốc độ, năng lực phản ứng căn bản theo không kịp. Mắt thấy sắp bắn trúng Dương Bình Chương, thảm kịch sắp sửa phát sinh, đột nhiên không trung bay ra một bóng roi, trực tiếp đập Hàn Băng Tiễn sắp bắn tới Dương Bình Chương rơi xuống.
“Chát” một tiếng, roi thuận thế phất tới mặt đất, phát sinh một tiếng giòn vang, tiếp theo lại búng trở về chỗ chủ nhân.
Tầm mắt mọi người đi theo bóng roi đó nhìn qua, chỉ thấy trên nóc nhà kho hàng giữa đạo phòng tuyến thứ hai với thứ ba, không biết lúc nào đã có một người đứng, người đó mặc một thân áo khoác màu đen, đường cong màu bạc trên áo khoác theo gió lớn bay lượn nhiệt liệt, chỗ sau thắt lưng lộ ra một đoạn thân vỏ với chuôi đao nghiêng nghiêng. Mà trong tay phải người đó, một dây roi rũ xuống vuông góc, roi lóng lánh trong sáng, dưới ngọn đèn tản mát ra một mạt quang mang động nhân.
Thấy một màn như vậy, mọi người chỉ có một cảm giác, dùng một chữ hình dung đó gọi là cool, dùng hai chữ vậy gọi là cực cool. . . Dù sao chính là cool đến tận nhà, bắt mắt ghê gớm, một loại phong phạm cường giả đập thẳng vào mặt.
“Tổ công kiên, là tổ công kiên.”
“Quá tốt rồi, tổ công kiên rốt cục đã xuất hiện.”
“Chúng ta được cứu rồi.”
Người phía dưới bắt đầu kích động lên, nhịn không được hưng phấn hô lớn, thảo luận. Cường giả trong truyền thuyết rốt cục đã xuất hiện, đó chính là lực lượng chung cực của doanh địa bọn họ, mà hiện tại họ rốt cục đã xuất hiện trên trận địa, tuy rằng chỉ có một người, nhưng đã biểu thị, Sở Chích Thiên không có vứt bỏ bọn họ.
Hứa Tấn Dương đứng trong đám người cũng vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt anh nhiệt liệt nhìn chăm chú vào người trên nóc nhà kia, tổ công kiên, đội ngũ cường giả trong truyền thuyết, hiện tại rốt cục đã lộ ra một chút tranh vanh, anh cảm thán phương thức cường giả xuất hiện chính là không giống như người thường, phi thường có khí thế tuyệt đối bắt mắt.
Cứ nhiệt tình nhìn vài lần như thế, Hứa Tấn Dương liền cảm thấy có chút không thích hợp. . . Vì sao cảm giác mà người trên nóc nhà kia mang đến cho anh, có loại cảm giác quen thuộc khó diễn tả chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.