Viên cầu trắng rất thích nằm trong ngực Phương Hách không động đậy, lúc Hạ Tử Trọng thả nó xuống đất, nó liền nhảy một cái lao thẳng vào ôm ấp của Phương Hách vui chơi cọ loạn, làm cho hai người dở khóc dở cười. Cũng may, vật này không có ác ý, chỉ đơn thuần yêu thích dựa vào lòng người ta, hai người cũng không thể làm gì khác tùy theo ý nó.
Trên tầng ba ngoại trừ gian phòng có bàn thờ và sân thượng trống rỗng thì không còn cái gì nữa. Hai người tìm kiếm khắp nơi, lật hai tấm niệm lên luôn cũng không thấy món đồ nào khác ngoài viên cầu.
Đi xuống tầng hai tiến vào căn phòng chứa đầy sách. Hai người tìm kiếm một phen, đang tìm thì thấy ở trên bàn sách đặt một quyển sách cổ.
Vẫn là thể chữ tiểu triện, Hạ Tử Trọng có thể xem hiểu một chút, sau khi xem đi xem lại ba bốn lần mới xác định mình không hiểu sai, biểu tình vặn vẹo mà nhìn về phía Phương Hách: “Sách này…”
Phương Hách chớp mắt mấy cái, trong ngực ôm viên cầu bởi vì cậu xoa nắn mà thoải mái nheo mắt.
“Nếu như anh không hiểu sai, quyển sách này có tên là…” Hạ Tử Trọng ho khan một tiếng, hắng giọng: “Bí tịch song tu.”
“Bộp” một tiếng, bạch cầu rơi xuống đất, khó chịu híp mắt nằm bên chân Phương Hách lắc lư. Phương Hách không chú ý tới bạch cầu, mặt đỏ lên, có chút lúng túng nhìn Hạ Tử Trọng, há miệng mà không biết nói gì liền khép lại.
Hạ Tử Trọng cúi đầu nhìn trang chữ, vẫn là chữ tiểu triện, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trong-sinh-chi-trong-quy-vu-hach/1484381/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.