Chương trước
Chương sau
Cha con Lí Thuận Vĩ hiện giờ không biết đã xảy ra chuyện gì, Toàn Hiểu Vũ quan tâm bọn họ liền không muốn bị trì hoàn ở chỗ này.
Toàn Hiểu Vũ đi về phía trước nam nhân đầu hói cùng nữ nhân xinh đẹp giống như bị dọa sợ lần nữa vậy lui về sau vài bước, mở đường cho cậu đi. Toàn Hiểu Vũ không đếm xỉa bọn họ kinh sợ, khiêng bạn trai của cô gái bước nhanh vào thang gác. Cô gái không nói câu nào gắt gao theo sát phía sau Toàn Hiểu Vũ.
Tựa hồ bởi vì không phải mùa du lịch, lữ khách trong khách sạn cũng không nhiều, trong thang gác coi như sạch sẽ, một đường đi xuống chỉ gặp năm tang thi, Toàn Hiểu Vũ thoải mái giải quyết hết. Kỳ thật, Toàn Hiểu Vũ đi rồi, đôi vợ chồng trung niên kia cũng mang theo bé trai đi theo phía sau cậu, nam nhân đầu hói cùng nữ nhân cũng vụng trộm theo sau. Toàn Hiểu Vũ chỉ xem như không phát hiện bọn họ, kỳ thật bọn họ nếu giống như cô gái vậy lịch sự nói chuyện với cậu, cậu thật sự không ngại dẫn bọn họ một đoạn đường, dù sao đã mang theo hai người rồi nhiều thêm mấy người bọn họ cũng chẳng sao, chỉ là rời khỏi khách sạn mà thôi. Thuận lợi đi tới cửa khách sạn, lúc này là giữa trưa, Toàn Hiểu Vũ trong lòng hiểu, đây là lúc tang thi hoạt động yếu nhất, cho nên trên đường cái coi như vô cùng yên tĩnh. Cách đó không xa còn có một ít ô tô ngổn ngang đậu trên đường. Toàn Hiểu Vũ dừng bước, quay đầu hỏi cô gái: “Mấy người muốn đi đâu?”
Cô gái ngẩn ra, vẻ mặt mờ mịt. Đúng vậy, đi đâu? Cô và bạn trai đi đến nơi khác để du lịch, muốn về nhà, nhưng nội thành đã biến thành địa ngục trần gian, người nhà cũng không thể liên lạc, làm sao về nhà?
Toàn Hiểu Vũ thở dài một hơi, lại hỏi: “Biết lái xe không?” Cô gái mờ mịt gật đầu. Toàn Hiểu Vũ đem bạn trai cô đang vác trên vai giao cho cô, để cô dìu, cô gái luống cuống đỡ lấy, mấp máy môi muốn nói cái gì đó, nửa ngày lại không nói được. Toàn Hiểu Vũ đi đến ven đường chọn một chiếc ô tô thoạt nhìn còn nguyên vẹn, cửa xe không khóa, hẳn là chủ nhân của ô tô thấy phía trước xảy ra tai nạn liền bỏ xe để chạy, ngay cả chìa khóa còn cắm ở trên xe. Cậu ngồi vào ghế lái, ô tô thuận lợi khởi động, vận khí khá tốt, xe không có bị hư hao, bình xăng cũng đầy. Toàn Hiểu Vũ trở về bên cạnh cô gái, giúp cô đem bạn trai nhét vào ghế sau, sau đó nói với cô: “Tránh hết xe trên đường, chạy về hướng bắc, cô nếu gặp phải đoàn xe ra khỏi thành, liền cùng bọn họ đi.”
Kiếp trước thời điểm cậu không nhà để về gặp được đoàn xe, sau đó chậm rãi nhận biết những đồng bạn mà cậu cho rằng có thể tin tưởng. Cô gái đi theo đoàn xe tạm thời tính là an toàn, chờ bạn trai của cô tỉnh lại, cô sẽ có dị năng giả bảo vệ mình, những chuyện sau đó, thì phải xem số phận của họ, cậu không quản được nhiều như vậy. “Vậy..... Vậy còn cậu?” Cô gái tựa hồ có chút không biết làm thế nào, nhỏ giọng hỏi.
“Tôi chỉ đáp ứng mang các người rời khỏi khách sạn.” Toàn Hiểu Vũ lạnh lùng nói. “Thực xin lỗi” Cô gái nhanh chóng cúi đầu, sau đó hít sâu một hơi, chui vào buồng lái. Khi ô tô khởi động, cô gái từ cửa sổ ló đầu ra, nói với Toàn Hiểu Vũ một tiếng: “Cảm ơn cậu!”
Toàn Hiểu Vũ sửng sốt một chút, sau đó hơi cười đáp lại cô gái đã rời đi. Cậu vung ống nước trong tay, đập bể kính xe thò tay vào mở cửa xe. Hai chiếc xe này có thể là trước mạt thế đã đậu ở đây, bề ngoài xe có vẻ đã bị một chiếc xe khác va chạm, có chút lõm xuống, nhưng những chỗ khác còn khá tốt. Lần này vận khí Toàn Hiểu Vũ không còn nữa, không có chìa khóa, chỉ có thể nghĩ cách khởi động xe. May là khởi động một chiếc xe không có chìa khóa là kỹ năng mà cơ hồ mỗi người trong mạt thế đều phải có. Tìm một chút thời gian, xe liền có thể suông sẻ khởi động. Toàn Hiểu Vũ xuyên qua cửa sổ, nhìn thoáng qua khách sạn, đôi vợ chồng đi theo cậu ra khỏi khách sạn đã học theo cách của cậu đập nát cửa kính của một chiếc xe. Mà nam nhân đầu hói cùng nữ nhân kia vận khí có vẻ không tồi, bọn họ tìm được chiếc xe của mình đang đỗ ở trước cửa khách sạn.
Toàn Hiểu Vũ chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, liền giẫm xuống chân ga, cấp tốc rời đi. Thế nhưng thời điểm cậu rời đi, trong khách sạn, giống như có một cái bóng đen chợt hiện ra.
Xe chạy đến phụ cận nhà Lí Thuận Vĩ liền không vào được. Nơi này là khu dân cư kiểu cũ, quy hoạch không được tốt lắm, đường xá chật hẹp. Trên đường ngừng vài chiếc xe bị đụng hỏng, kỳ thật nơi này không nhiều xe lắm nhưng lại không đi được. Toàn Hiểu Vũ chỉ có thể bỏ xe đi bộ qua. Tình huống bên này thoạt nhìn so với thành phố còn thảm thiết hơn, có thể bởi vì dân cư trong khu dày đặc cùng phức tạp. Tang thi nơi này nhiều hơn so với bên ngoài, cho dù là giữa trưa trời nắng gắt cũng có không ít tang thi du đang chung quanh.
Trên mặt đất có rất nhiều vết máu, một bãi lại một bãi, còn có dấu vết bị kéo đi, phần lớn vết máu đã khô cứng. Từ vết máu có thể nhìn ra, nơi này ít nhất là một ngày chưa có người chết. Mọi người hẳn là đã bắt đầu trốn ở trong nhà không dám đi ra. Toàn Hiểu Vũ lén lút tới gần tòa nhà lầu của Lí Thuận Vĩ, tận lực tránh tang thi. Tuy rằng cậu không sợ chúng nó, nhưng nếu dẫn chúng nó tụ tập lại thì khi muốn rời khỏi tòa nhà cũng tốn không ít sức lực.
Đi tới dưới lần, cậu phát hiện cánh cửa bình thường không thèm khóa, hôm nay lại bị một cái khóa sắt lớn khóa lại. Đây là một tòa kiến trúc vô cùng cũ kỹ, chỉ có năm tầng lầu, hai bên hông có hai phòng con ở mỗi tầng thang gác, bốn phòng con song song, phía trước là hành lang dài hẹp. Đối diện cửa thang gác là một cái cửa sắt không giống như những cánh cửa của toà lầu kiểu mới có thể thông qua quét thẻ hoặc mật mã để mở.
Toàn Hiểu Vũ đưa tay sờ khóa sắt, trong nháy mắt có một loại cảm giác, cậu cảm thấy mình có thể không cần dùng sức cũng có thể bẻ gãy nó. Cậu áp chế cảm giác nóng lòng muốn thử của mình, dùng ống nước nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, nhẹ giọng hô: “Có người không? Có thể mở cửa này không?”. Trong gian phòng bên phải truyền đến tiếng động rất nhỏ, Toàn Hiểu Vũ nhớ rõ là phòng của lão thái thái ngày đó chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Cậu một bên chờ, một bên cảnh giác nhìn bốn phía, phòng ngừa có tang thi đột nhiên chạy tới cắn cậu một phát. Cậu cẩn thận quan sát thang gác một chút, không nhìn thấy vết máu, trong lòng hơi có chút kinh ngạc, chẳng lẽ trong tòa lầu này không có người biến dị sao? Hẳn là không có đi, nếu không sẽ không sạch sẽ như vậy cũng sẽ không đem cửa sắt khóa từ bên trong. Thế nhưng, nếu trong toàn tòa nhà, một người biến dị cũng không có kia cũng thật là kỳ quái.
Đợi một hồi, cũng không thấy người đi ra. Toàn Hiểu Vũ chỉ có thể lập lại lời mới nói vừa rồi: “Có người không? Có thể mở cửa hay không?” Vẫn như cũ không ai xuất hiện, Toàn Hiểu Vũ quyết định sẽ hô lần thứ ba, nếu vẫn không có người, cậu chỉ có thể bẻ đứt khóa. Cho nên, ở lần thứ ba cậu lặp lại câu nói kia, còn bỏ thêm một câu: “Nếu không có ai, tôi chỉ có thể bẻ khóa.”
“Đệt!” Gian phòng truyền ra tiếng động kia cuối cùng cũng chịu mở cửa, một thanh niên tóc vàng tay kéo quần một tay cầm ống tuýp hùng hùng hổ hổ đi ra. Toàn Hiểu Vũ nhận ra hắn, hắn chính là người đã chửi lão thái thái nói lão quấy rầy hắn chơi game. Thế nhưng, Toàn Hiểu Vũ nhớ hắn ở cách vách nhà lão thái thái, mà hiện tại, hắn lại từ trong nhà lão thái thái đi ra. Hơn nữa, cánh cửa vừa mở ra, liền truyền đến một ít mùi hương kỳ quái, mùi hương kia khiến Toàn Hiểu Vũ phi thường khó chịu. Thanh niên tóc vàng vô cùng khó chịu mà đi tới, giơ ống tuýp chỉ vào Toàn Hiểu Vũ mắng: “Mày con mẹ nó tìm.....” Đợi đến khi hắn thấy rõ dung mạo của Toàn Hiểu Vũ, từ “chết” trong miệng tính nói ra lại nuốt trở vào. Hai tròng mắt của hắn vừa chuyển, đột nhiên biến thành dáng cười meo meo hỏi: “Cậu tìm ai?”
Ánh mắt của thanh niên làm cho Toàn Hiểu Vũ cảm thấy không thoải mái, cậu áp chế hỏa khí trong nội tâm, cố gắng khiến giọng nói giống như ngày thường, mặt không đổi sắc nói: “Tôi muốn đi tầng ba, Lý gia.” Nghe đến Lý gia, thanh niên hơi sửng sốt, nhưng trên mặt lập tức treo lên dáng cười cực kỳ dối trá, nói: “Cậu đợi một chút a, tôi phải đi nói cho lão đại, chỉ có hắn mới có chìa khóa.” Tựa hồ sợ Toàn Hiểu Vũ rời đi, hắn còn cố ý nói nhiều thêm một câu: “Đợi một chút nha, lập tức trở lại.”
“Lão đại?” Tòa nhà này quả thật không thích hợp. Nơi này vốn là tòa nhà dân cư bình thường, không có mấy tên xã hội đen, bằng không Lí Thuận Vĩ sao có thể có biệt thự không ở mà mang theo con trai đến đây để tưởng niệm vong thê. Chính là hiện tại, nơi này đâu đâu cũng lộ ra vẻ không thích hợp. Hành lang sạch sẽ mà yên tĩnh, giống như trước khi mạt thế đến, vốn nam thanh thiên nên ở nhà cách vách, giờ lại ở nhà của lão thái thái, tòa dân cư bình thường làm gì có “Lão đại”, nếu cậu đoán không sai, mùi hương vừa rồi sau khi thanh niên mở cửa bay ra, là mùi hương mà nam nhân sau khi kích tình tạo ra, còn có, cái ánh mắt đáng khinh của thanh niên khi nhìn thấy hắn giống như thú săn gặp được mồi vậy. Thần kinh mẫn cảm của Toàn Hiểu Vũ nói cho cậu biết, nơi này có gì không đúng! Hơn nữa có tính nguy hiểm. Nhưng mà cậu không thể rời đi, cậu phải biết an nguy của cha con Lí Thuận Vĩ.
Quả nhiên chỉ một lúc sau, trong phòng lại có vài người đi ra. Người cầm đầu là trung niên nam tử thoạt nhìn có chút nho nhã, quần áo của hắn sạch sẽ, trên người cũng không có cái mùi kỳ quái gì, trên mặt mang theo dáng cười ấm áp, nếu không phải phía sau hắn là thanh niên tóc vàng cùng nam nhân có thân hình cường tráng ánh mắt lại hơi có chút hung ác, Toàn Hiểu Vũ cũng sẽ không đem hắn biến thành “Lão đại” mà thanh niên tóc vàng vừa rồi nhắc đến.
“Người anh em, cậu tới tìm người?” Cái tên lão đại đó cười meo meo với Toàn Hiểu Vũ. Hắn thoạt nhìn phi thường dịu dàng thân thiện, thế nhưng Toàn Hiểu Vũ từ trong mắt hắn nhìn ra một tia tính kế chợt lóe. Toàn Hiểu Vũ nhìn thẳng hắn, gật đầu, không nói gì. “Vậy mau vào rồi nói sau! Bên ngoài rất nguy hiểm, đều là đám quái vật ăn thịt người.”
Nói xong, hắn lấy cái chìa khóa, sau đó lại giống như quan tâm hỏi: “Bên ngoài loạn như vậy, người anh em làm sao có thể đến được đây?” Toàn Hiểu Vũ làm bộ như không hề phát hiện hắn đang thăm dò, thản nhiên đáp: “Ở phụ cận, trong nhà không có gì ăn, ba ba bảo tôi đến tìm bác Lí. Trên đường không có quái vật, nơi này hình như nhiều một chút. Nhưng tôi không sợ, tôi có cái này.” Cậu phất phất ống nước trong tay, tỏ vẻ thiên chân vô tà.
Nguyên lai là tới xin thân thích giúp đỡ a! Trung niên nam tử nhìn khuôn mặt của Toàn Hiểu Vũ có vẻ vô cùng non nớt, trong lòng vui vẻ cười. Xinh đẹp, gầy yếu, khờ dại. Quả thật là giống như lễ vật mà Thượng Đế cố ý mang đến tặng hắn vậy. Trong lòng ngứa ngáy khó chịu, bao lâu rồi không gặp qua loại cực phẩm như vậy? Bộ vị trên thân thể của tên nào đó vừa cứng vừa nóng giống như bị bỏng vậy, ở trên mặt lại giữ lấy nụ cười tự cho là chân thành thân thiết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.