Lúc này, Sở Thiên mở miệng, đầu tiên là lễ độ hỏi một câu: “Xưng hô thế nào?”, sau đó mới nói: “Liền nói từ đám nhỏ và mấy người phụ nữ đi.” Hắn nâng nâng cằm, nhìn thoáng qua đứa nhỏ bên kia.
Toàn Hiểu Vũ cũng yên lặng ngồi xuống phía sau Sở Thiên, không rên một tiếng, lão Đại kia nhìn Toàn Hiểu Vũ một cái, lúc này mới lại nhìn Sở Thiên đáp: “Tôi họ Chu, người quen biết đều gọi tôi một tiếng lão Chu.”
Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy đứa nhỏ và mấy người nữ, mới cười khổ quay lại nói: “Tôi hiểu, các anh thấy lão Chu tôi là một tên buôn người, quả thật cũng đúng, nhưng, cũng không phải tất cả.”
Hắn cầm bao thuốc đưa lên mũi dùng sức ngửi một hơi: “Bọn họ đều là tự nguyện, hoặc là nói, cầu chúng tôi tìm người mua.”
Thấy Bạch Minh Hi vẻ mặt kinh ngạc, lão Nhị kia lanh lợi tiếp lời: “Các anh vừa nhìn liền biết không phải người bình thường, chúng tôi cũng không biết tình huống ở phía Nam, nhưng mà phía Bắc bây giờ ngày tháng càng ngày càng tồi tệ.”
Người này so với Chu lão đại còn biết ăn nói hơn, trong lòng hắn biết đây có lẽ là lần đầu tiên mấy người này trông thấy có người bị bán mà lại vui vẻ như vậy, lúc này mới qua đây thăm dò, vì thế đem câu chuyện từ đầu đến cuối rủ rỉ nói: “Từ sau cái ngày tai họa chết tiệt kia phát sinh, mỗi người đều như bị điên hết rồi vậy, rối ren một nùi. Nhưng mà lúc ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trong-sinh-chi-trong-hoach-tan-sinh/3270021/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.