Chương trước
Chương sau
Lưu Khiết nhìn chằm chằm bên ngoài kết giới, Liễu Trình sau khi lao khỏi kết giới, cả người thật giống như thay đổi hoàn toàn, ngửa đầu thét dài một tiếng, thân hình liền như bay lượn không ngừng xuyên qua lũ rết.
Nhãn lực của Lưu Khiết từ sau khi tu luyện cũng đã tăng lên không ít, nhưng vào lúc này Lưu Khiết cũng không cách nào thấy được thân hình Liễu Trình, mà ngay tại thời điểm Lưu Khiết cố gắng muốn nhìn thấy thân hình Liễu Trình, một trận thét dài vang lên, đợi Lưu Khiết tập trung nhìn vào, lũ rết đã té trên mặt đất!
Lưu Khiết không khỏi đẩy kính mắt, xem ra thực lực của Liễu Trình còn cần đánh giá một lần nữa! Có một cao thủ như vậy tại, Lưu Khiết cảm thấy có thể thoải mái.
Mà ngay tại thời điểm Lưu Khiết nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên —— cả người Liễu Trình bị quăng thật mạnh ra ngoài!
Lưu Khiết biến sắc, chuyện gì xảy ra?
Còn không đợi Lưu Khiết kịp phản ứng, trước mắt đột nhiên hoa lên, Liễu Trình sau khi bị quăng ra, lại đột nhiên xoay người trên không trung, sau đó hướng về phía hư không nhào qua!
Mà trong hư không rõ ràng là trống không không có gì a.
Nhưng vào lúc này, Liễu Trình đánh về phía hư không, nhấc chân hung hăng đá một cái!
Một tiếng bén nhọn vang lên, Lưu Khiết tập trung nhìn vào, trong hư không dần dần hiện ra một thân hình ước chừng cao hai thước!
Đợi Lưu Khiết thấy rõ thân hình đó, liền hít một hơi lạnh, không phải chứ?
Đó là một người khổng lồ trên trán mọc ra ba con mắt dữ tợn!
Sau lưng người khổng lồ này còn có hai cái cánh thật to.
Sau đó, ngay sau khi Liễu Trình tại đá vào người khổng lồ ngay giữa không trung, người khổng lồ kia gào thét vung nắm tay đánh về phía Liễu Trình, trong lòng Lưu Khiết căng thẳng, một quyền này, chỉ sợ Liễu Trình ngăn không được!
Đồng thời trong đầu Lưu Khiết cũng vang thanh âm mềm mại nghẹn ngào, “Ba ba cẩn thận!”
Tay Lưu Khiết gắt gao nắm chặt thành quyền, tình thế của Liễu Trình lúc này cực kỳ ác liệt! Tên người khổng lồ kia tuy rằng khổng lồ, nhưng tốc độ không kém Liễu Trình, quan trọng hơn là còn có thể ẩn hình!
Trong vòng mấy phút đồng hồ, Liễu Trình đã bị đánh trúng mấy quyền! Tốc độ của Liễu Trình cũng biến chậm rõ ràng!
Lưu Khiết muốn đi ra ngoài hỗ trợ, nhưng lúc này, tên người khổng lồ kia trong lúc công kích Liễu Trình đồng thời cũng không ngừng công kích kết giới, Lưu Khiết một người một mình chống đỡ kết giới, nếu đi ra ngoài, kết giới hỏng mất thì biết làm như thế nào?
Lúc này, trong lòng Lưu Khiết chỉ có thể chờ đợi nhóm Thẩm Duệ có thể mau chóng quay về!
******
Bị Lưu Khiết chờ đợi, nhóm người Thẩm Duệ lúc này cũng đang lâm vào nguy cơ!
Ánh mắt tím đen của Thẩm Duệ đã hoàn toàn biến thành màu tím!
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm con bạch tuộc to lớn đang giương nanh múa vuốt trước mắt, còn có những tên mang mặt nạ giương cung tên vây quanh bốn phía!
—— hắn bị dẫn dắt rời đi! Kế điệu hổ ly sơn! Không tồi, rất lợi hại, cho dù hắn biết là kế điệu hổ ly sơn cũng phải ngoan ngoãn đi theo. Chỉ riêng con bạch tuộc đủ mọi màu sắc có thể đi trên cạn còn biết phun nọc độc ăn mòn, hắn phải giải quyết trước!
Nếu không, chỉ bằng Chu Vũ Từ Trường Thiên căn bản là không thể đối phó, đương nhiên, nếu mấy người Chu Vũ tiến giai, vậy còn có thể. Còn mấy tên xung quanh này nữa, hắn đều phải giải quyết hết, An An có không gian, tin tưởng An An không có việc gì.
Tay phải Thẩm Duệ bấm tay niệm thần chú, nhoáng lên một cái, cùng lúc con bạch tuộc thật lớn kia phác tới, Thẩm Duệ đã phóng người lên, tay phải hướng trên đầu bạch tuộc bổ xuống thật mạnh, một cái lưới loại từ tay phải Thẩm Duệ mở ra bao vây hoàn toàn bạch tuộc, sau đó, tại thời điểm những tên mang mặt nạ bốn phía bắn tên, thân hình Thẩm Duệ chợt lóe, bay xuống tại hư không cách đó không xa, vững vàng đứng giữa không trung!
Còn con bạch tuộc bị lưới kim loại bao vây tại thời điểm tay phải Thẩm Duệ buông lỏng ra, liền đột nhiên nổ tung!
Cùng thời gian, Thẩm An mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.
Lúc này, trước mặt Thẩm An chính là —— một đám ruồi bọ lớn cỡ con mèo con. Không sai, chính là ruồi bọ!
“Ta kháo! Tên ngu ngốc nào làm ra mấy thứ này a a!” Dương Sở Thuần bùng nổ.
Bạch Cảnh Khanh nắm xe lăn gắt gao, vẻ mặt ngưng trọng, hắn khó khăn mở miệng nói, “Cẩn thận, lũ ruồi bọ này có thể có độc!”
Thẩm An cẩn thận tới gần, nhìn đám ruồi bọ bay tới bay lui trước mặt bọn họ nhưng không có tới gần, có lẽ là bởi vì kết giới nên ruồi bọ không có cách tới gần?
Nhưng khoảng cách gần như vậy nhìn lũ ruồi bọ ngày thường thật lại nhỏ bé giờ đột nhiên phóng đại, trong lòng Thẩm An cảm thấy rất có áp lực thị giác.
Dương Sở Thuần phất phất tay, nhìn lũ ruồi bọ, lẩm bẩm nói, “Mẹ nó! Thẩm mỹ của bọn chúng khẳng định có vấn đề!”
—— biến ruồi bọ ghê tởm trở nên lớn như vậy!
“Tiểu Dương Tử, cẩn thận một chút. Tìm xem phụ cận có nơi nào an toàn hay không.” Bạch Cảnh Khanh thấp giọng nói, trong lòng bàn tay ngưng tụ băng trùy.
“Hiểu được!” Dương Sở Thuần mở đồng hồ thông tin, vừa định liên hệ Lưu Khiết, lúc này lũ ruồi bọ đột nhiên giống như bị mở chốt khởi động, ùa tới gần, Thẩm An lập tức củng cố kết giới, Dương Sở Thuần một tay mở đồng hồ liên lạc một tay lập tức phóng ra đạn không khí, sau đó, thân mình chuyển động, thế nhưng cứ như vậy chạy ra khỏi kết giới?!
“Tiểu Dương Tử!?” Bạch Cảnh Khanh và Thẩm An đồng thời hoảng sợ, Dương Sở Thuần tại sao không nói tiếng nào đã lao ra ngoài?!
Thẩm An nhanh chóng đưa tay tháo bỏ kết giới, vung tay cột nước văng lên, vài con ruồi bọ khổng lồ bao vây công kích Dương Sở Thuần đã bị Thẩm An giải quyết!
Bạch Cảnh Khanh cũng tại lúc này ném ra băng trùy, băng trùy của hắn chính xác không tồi, cơ hồ một cái băng trùy liền diệt một con!
Ba người bọn họ hỗ trợ nhau, đám ruồi bọ này tuy rằng dễ dàng giải quyết, nhưng mà không chịu nổi số lượng nhiều a!
Bạch Cảnh Khanh quyết định thật nhanh, “Rút lui!”
Ba người vừa đánh vừa lui Dương Sở Thuần mắt sắc thoáng nhìn bên trái chính là mục tiêu của bọn họ —— tháp đông phương!
Mắt Dương Sở Thuần sáng lên, nhanh chóng hô, “Nơi đó! Chúng ta đi nơi đó!”
Bạch Cảnh Khanh cũng nhìn thấy, nhưng tháp đông phương đó là căn cứ địa của kẻ địch! Bên trong khẳng định rất nguy hiểm! Hắn có chút do dự, nhưng nhìn trước mắt càng ngày càng nhiều ruồi bọ khổng lồ, Bạch Cảnh Khanh cắn răng, dù sao hiện tại không tiến vào cũng chết, vào cũng chết, vậy liều mạng đi!
Thẩm An che chở Bạch Cảnh Khanh dẫn đầu vào tháp đông phương, Dương Sở Thuần theo sát sau đó dùng tường không khí ngăn trở đám ruồi bọ, Dương Sở Thuần đang định dùng pháo không khí tạc rụng toàn bộ lũ ruồi bọ thì đột nhiên một viên cầu đen bóng lướt qua Dương Sở Thuần ném tới giữa đám kia ruồi bọ, Dương Sở Thuần trừng lớn mắt, đó là cái gì?
Ngay sau đó —— ầm! Nổ mạnh!
“Đi mau!” Bạch Cảnh Khanh lớn tiếng quát.
Dương Sở Thuần bị tiếng nổ mạnh làm ngơ ngẩn nhanh chóng lấy lại tinh thần, cùng Thẩm An và Bạch Cảnh Khanh nhanh chóng chạy vào tháp đông phương!
*****
Mà cùng lúc đó, cách đó không xa cũng đang nhắm hướng tháp đông phương xuất phát, Từ Trường Thiên cùng Chu Vũ cũng nghe được tiếng nổ mạnh này, hai người đồng thời ngừng lại, ngay sau đó lập tức chạy vội tới! Lúc này, nếu Thẩm An nhìn thấy, chắc chắn kinh ngạc!
Tóc Từ Trường Thiên dựng thẳng hướng lên trời, từng sợi cứng rắn, toàn bộ một màu vàng kim! Còn má trái Chu Vũ có một dấu hiệu tia chớp màu tím, mắt màu xanh lam!
Bọn họ đã tiến giai!
Từ Trường Thiên cùng Chu Vũ hướng về phía tiếng nổ không ngừng bay nhanh, hai người vẻ mặt ngưng trọng, mắt lộ ra nôn nóng, môi mím chặt gắt gao.
Bọn họ tiến giai, sau khi tiến giai, sức lực của bọn họ và dị năng đều tăng vọt, lũ rết căn bản không phải là đối thủ của hai người bọn họ. Nhưng bởi vì tiến giai, bọn họ cũng phát hiện trong thành phố này thường thường toát ra đủ loại biến dị, nhưng nếu cẩn thận tỉ mỉ xem xét, liền sẽ phát hiện mấy thứ này toát ra không phải ngẫu nhiên, mà ngược lại, chúng nó giống như đang thăm dò, từ yếu đến mạnh. Vừa rồi bọn họ đã giải quyết một đám đường lang, đám đường lang này cực mạnh!
Dương Sở Thuần và Bạch Cảnh Khanh chưa từng tu luyện làm sao có thể đối phó được mấy thứ này! Còn có Thẩm An, tuy rằng Thẩm An cũng là người tu luyện, nhưng năng lực của Thẩm An nếu so với Dương Sở Thuần, hai người căn bản là tám lạng nửa cân!
******
Bạch Cảnh Khanh cùng Dương Sở Thuần, Thẩm An bị Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên nhớ thương đã vào khu vực tháp đông phương, nhưng bọn họ không đi vào trong tháp, bọn họ đang đứng trong đình viện phía trước tòa tháp.
Bạch Cảnh Khanh nhìn tháp đông phương trước mắt, nói với Thẩm An và Dương Sở Thuần, “Nơi này xem ra không an toàn.”
Rất an tĩnh!
Thẩm An cẩn thận lắng nghe, trong tháp đông phương có rất nhiều âm thanh hỗn độn, giống như có động vật gào thét, còn có người tiếng kêu thảm thiết.
Thẩm An dựng lên kết giới, quay đầu nhìn về phía Dương Sở Thuần đang bận rộn liên lạc, “Thế nào? Liên hệ được Chu đội không?”
Dương Sở Thuần phiền não vò một chút tóc, “Còn chưa được! Chết tiệt! Giống như có cái gì quấy nhiễu!”
Bạch Cảnh Khanh vừa nghe, vội cúi đầu đồng hồ của mình, đồng hồ của hắn là thiết kế đặc biệt, tính kháng quấy nhiễu tuyệt đối không giống, nhưng khi Bạch Cảnh Khanh mở đồng hồ muốn liên lạc với Từ Trường Thiên, cũng kinh ngạc phát hiện, đồng hồ của hắn cũng không nhạy!
Thẩm An nhìn đồng hồ của chính mình, cũng giống vậy… Không nhạy.
Thẩm An quay đầu nhìn về phía toà tháp phía sau rõ ràng có rất nhiều âm thanh, nhưng lại quá mức an tĩnh, xem ra là có người cố ý quấy nhiễu?
Thẩm An nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng gọi tên Thẩm Duệ, nếu máy móc bị nhiễu, vậy cảm ứng tâm hữu linh tê giữa hắn và Anh hai thì sao?
Nhưng mặc kệ Thẩm An kêu gọi như thế nào, đều như hạt cát chìm xuống đáy biển không tin tức, trong lòng Thẩm An trầm xuống, phảng phất có bức tường chắn giữa hắn và Anh hai!
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thẩm An bất an.
Vẻ mặt Bạch Cảnh Khanh cũng dần tối tăm, nhìn nhìn lũ ruồi bọ bên ngoài như tre già măng mọc, càng ngày càng nhiều. Lũ ruồi bọ này giống như có điều kiêng kị, không dám tới gần, nhưng đồng thời chặn đường bọn họ! Còn có tháp đông phương an tĩnh quỷ dị phía sau này, làm như thế nào?
“Chúng ta vào đi thôi.” Thẩm An lên tiếng.
Bạch Cảnh Khanh ngẩng đầu nhìn Thẩm An, Thẩm An nhìn chằm chằm tháp đông phương, ánh mắt yên tĩnh, “Anh Cảnh Khanh, Tiểu Dương Tử, chúng ta vốn chính là vì cứu người mà tới, nếu đã tới, chúng ta đi vào cứu người đi. Ngốc ở đây cũng không làm nên chuyện gì.” Dừng một chút, Thẩm An thấp giọng nói, “Em tin tưởng bọn họ khẳng định sẽ tới tìm chúng ta!”
“Không sai! Chu đội khẳng định không có việc gì!” Dương Sở Thuần lớn tiếng nói.
“Cái đó còn cần phải nói sao?!” Bạch Cảnh Khanh liếc Dương Sở Thuần một cái, nhưng tay cũng gắt gao nắm chặt tay vịn xe lăn, Trường Thiên, Trường Thiên của hắn tuyệt đối cũng sẽ không sao!
Thẩm An gật đầu, không sai, Chu đội không sao, anh Trường Thiên cũng sẽ không sao, Anh hai Thẩm Duệ của hắn sẽ càng thêm không có việc gì!
“Cho nên, chúng ta đi trước làm đội tiên phong đi.” Thẩm An rút mã tấu từ sau lưng ra, dẫn đầu đi lên trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.