Chương trước
Chương sau
Mẹ Thẩm lập tức hô lên, “An An! An An! Ba của bảo bảo tỉnh!! Mau tới đây a!”
Thẩm An bên ngoài đang chuẩn bị xuống lầu vừa nghe, lập tức xoay người chạy lên, đồng thời vội vàng mở đồng hồ liên lạc, không chút nghĩ ngợi liền nói, “Anh! Liễu Trình tỉnh!”
Đầu kia, Thẩm Duệ lập tức nói, “Bọn anh lập tức trở lại! An An cẩn thận một chút!”
“Dạ biết!”
Thẩm An đương nhiên sẽ cẩn thận, hiện tại Liễu Trình vừa mới tỉnh lại, tình huống ra sao cũng không biết, nếu lỡ Liễu Trình mất nhân tính phát cuồng thì làm thế nào?!
Vì thế, Thẩm An gần như bay vọt vào phòng Liễu Trình.
Mà theo sát sau đó chính là Thẩm Uyển nghe được tiếng mẹ Thẩm gọi liền chạy tới!
Thẩm An vọt vào phòng Liễu Trình, chỉ thấy Liễu Trình đã ngồi dậy, còn cha Thẩm chắn trước mặt mẹ Thẩm, bảo bảo trong ngực mẹ Thẩm đang nhếch miệng cười ngây ngô phất tay với Liễu Trình.
Thẩm An lập tức bước đến trước mặt cha Thẩm, cảnh giác nhìn Liễu Trình ngồi dậy. Thẩm Uyển bước một bước dài liền tới bên cạnh mẹ Thẩm, vươn tay che chở mẹ Thẩm và bảo bảo. Đồng dạng cảnh giác nhìn Liễu Trình ngồi dậy.
Ánh mắt Liễu Trình mờ mịt, vẻ mặt ngơ ngác, nhưng lúc nhìn bảo bảo dường như lại khôi phục thanh tỉnh, trong ánh mắt xẹt qua ôn nhu và sủng ái.
Lúc này, cha Thẩm vỗ vỗ vai Thẩm An, thấp giọng nói, “Rất an tĩnh, tạm thời không công kích.”
Thẩm An sửng sốt, mà cha Thẩm sau khi vỗ vỗ vai Thẩm An, liền nói với Liễu Trình, “Cậu … Nghe hiểu được chúng tôi nói chuyện không?”
Liễu Trình giống như ngây cả người, lập tức há mồm, sau đó, làm người ở chỗ này đều kinh ngạc.
“Tôi … Nghe hiểu được.”
Liễu Trình có thể nói?! Liễu Trình lại nói được ngôn ngữ con người?!
******
Tuy rằng thanh âm khàn khàn giống như bị đá nghiền qua, nhưng thật sự là ngôn ngữ con người —— tiếng phổ thông!
“Sai!” Dương Sở Thuần nghiêm trang chững chạc nói, “Đó là tiếng phổ thông thuần thuần túy túy kinh đô! Liễu Trình huynh đệ nhất định là nhân sĩ sinh trưởng ở kinh đô!”
“Câm miệng!” Chu Vũ mặt không đổi sắc quay đầu nhìn chằm chằm Dương Sở Thuần.
Dương Sở Thuần lập tức thuận theo làm động tác kéo khóa kéo miệng.
Lúc này, nhóm người lên núi làm con tê tê đều trở về. Bởi vì diện tích phòng nhỏ, những người tò mò đến muốn chết đó đều chỉ có thể xem thông qua hình ảnh đồng hồ ghi lại, vài đội trưởng còn có tổ nghiên cứu sinh vật Phương Bình và Bạch Cảnh Khanh thì trực tiếp thân mật tiếp xúc.
Thẩm An cùng Dương Sở Thuần được giữ lại, đương nhiên, cha Thẩm cùng mẹ Thẩm còn có bảo bảo, Thẩm Uyển bởi vì vốn là đơn vị liên quan, tất nhiên cũng được giữ lại.
Trên giường Liễu Trình dường như thật sự thanh tỉnh. Cực kì phối hợp với Phương Bình và Bạch Cảnh Khanh làm đủ loại kiểm tra, nhưng đến khi đề cập đến loại kiểm tra phải cởi hết quần áo thì bị Thẩm Duệ quát bảo ngưng lại. Những cái đó tạm gác lại sau khi kết thúc rồi tiến hành sau.
Kiểm tra thân thể hoàn tất, kiểm tra sóng điện não hoàn tất.
Kế tiếp chính là các loại điều tra thân phận ~~~~
“Tên?”
“Liễu Trình.”
“Người ở nơi nào?”
“Kinh đô.”
“Công tác?”
“Đại đội trưởng, phân cục XX, cục XX.”
Chu Vũ nhướng mày, chậc, vị này trước kia là cảnh sát? Quay đầu nhìn Dương Sở Thuần về đang dùng di động ghi lại đối thoại giữa bọn họ, “Lên hệ thống tra một chút.”
“Yes sir!” Dương Sở Thuần làm động tác cúi chào kì quái.
Chu Vũ bất đắc dĩ, quay đầu tiếp tục mặt không đổi sắc hỏi: “Trong nhà có ai?”
“Cha mẹ đã vong, ly hôn vợ, còn có một đứa con trai.” Liễu Trình nói đến chỗ này, mắt nhìn bảo bảo, ánh mắt ôn nhu từ ái.
Mọi người ở đây im lặng, con trai…, sau đó lại thấy Liễu Trình nhìn về phía bảo bảo, Thẩm An nhịn không được nhẹ nhàng thở dài.
Liễu Trình sắc bén phát hiện ánh mắt mọi người quỷ dị, liền ngẩn người, chần chờ hỏi, “Tôi biết là mấy người đã cứu tôi và bảo bảo. Có một số việc tôi không rõ ràng, tôi nhớ là bị quái vật cắn… Trong lúc mơ màng, ý thức không rõ ràng, mấy người có thể nói cho tôi biết hay không, tôi, tôi có làm bảo bảo tổn thương hay không?” Thời điểm hỏi một câu cuối cùng, giọng Liễu Trình có chút run rẩy.
Chu Vũ không trả lời, chỉ đem tầm mắt nhìn sang Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ nhìn Liễu Trình, sắc mặt Liễu Trình trắng bệch, “Tôi, tôi thật sự tổn thương bảo bảo?”
“Không, cậu không có.” mẹ Thẩm nhịn không được lên tiếng.
Nhưng Thẩm Duệ lập tức đưa tay ngăn lại, nghiêm túc nói, “Mẹ, việc này phải nói cho anh ta biết!”
Sắm mặt mẹ Thẩm liền thay đổi, “Tiểu duệ, con ——”
Thẩm An kinh ngạc giương mắt nhìn Thẩm Duệ, há miệng thở dốc, nhưng không mở miệng.
Theo bản năng, Thẩm An cảm thấy Anh hai Thẩm Duệ nhất định sẽ không nói ra chân tướng tàn nhẫn.
“Anh thật sự tổn thương bảo bảo, sau khi bị quái vật tập kích, ý thức của anh không tỉnh táo, muốn ăn bảo bảo, sau đó bản thân bảo bảo có dị năng, chạy thoát, hơn nữa được chúng ta cứu, nhưng nó cũng đã quên anh là ba của nó.” Thẩm Duệ chậm rãi nói.
Lời nói của Thẩm Duệ làm mọi người sửng sốt, nhưng lập tức đều nhẹ nhàng thở ra.
Còn sắc mặt Liễu Trình lại cực kỳ tái nhợt và sợ hãi, “Tôi, tôi thật sự tổn thương bảo bảo…”
“Nhưng mà ——” Thẩm Duệ hơi hơi lên giọng, khóe miệng cũng giương lên nụ cười. ”Anh vẫn nhớ rõ anh là ba ba, khi người điên khống chế anh tới bắt bảo bảo, anh bảo hộ bảo bảo, dùng phương thức của anh …”
Thẩm Duệ nói xong, mở di động trong tay mình ra, mở đoạn phim lúc trước phương pháp ghi lại, đưa cho Liễu Trình, “đây là lúc trước chúng tôi ghi lại …”
Liễu Trình nhìn đoạn phim trong điện thoại Thẩm Duệ, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức sắc mặt chậm rãi dịu đi, đợi xem hết đoạn phim, đặc biệt đoạn cuối, bảo bảo đánh Dương Sở Thuần, che chở hắn, Liễu Trình chậm rãi rơi nước mắt.
Thẩm An nhìn, quay đầu nhìn bảo bảo. Bảo bảo vẫn như cũ không phát hiện gì, rung đùi đắc ý nhếch miệng ngây ngô cười muốn nghiêng người về phía Liễu Trình, thấy Thẩm An, lại hưng phấn muốn sang phía Thẩm An.
Thẩm An vươn tay tiếp nhận bảo bảo, ôm bảo bảo nói với Liễu Trình, “Liễu Trình, hiện tại bảo bảo không thể nói chuyện.”
Liễu Trình vừa nghe, vội lau nước mắt trên mặt, khẩn trương nhìn bảo bảo, vội vàng vươn tay muốn ôm, nhưng dường như sợ hãi rút tay trở về, lại không ngờ, bảo bảo bỗng nhiên vươn tay nắm tay Liễu Trình, sau đó nhếch miệng hí mắt mỉm cười, Thẩm An cũng hợp thời buông tay, bảo bảo liền đánh về phía Liễu Trình.
Liễu Trình thất kinh một chút, nhanh chóng ôm lấy bảo bảo, động tác thuần thục, giống như đã sớm trải qua trăm ngàn lần.
“Bảo bảo…” Liễu Trình thì thào gọi, sau đó, giống như trân bảo mất đi mà có lại, ôm thật cẩn thận lại sợ làm bị thương, chặt chẽ, hữu lực, nhưng tuyệt đối sẽ làm bảo bảo thoải mái.
Bảo bảo phối hợp ôm cổ Liễu Trình, thích ý giống như con mèo lười biếng ngáp một cái.
Mọi người thấy, đều không khỏi chậm rãi mỉm cười.
Thẩm Duệ kéo Thẩm An đứng dậy, nói với Liễu Trình ôn hòa, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc, “Xin lỗi, Liễu Trình, bởi vì tình huống của anh đặc biệt, trước khi Phương Bình giáo sư xác nhận trăm phần trăm không còn nguy hiểm, chúng tôi không thể đem bảo bảo giao cho anh chiếu cố. Nhưng tôi có thể cam đoan, anh và bảo bảo có thể gặp mặt mỗi ngày. Anh cũng có thể bồi bảo bảo chơi, nhưng anh phải phối hợp Phương Bình giáo sư trị liệu. Hơn nữa bảo bảo không thể cùng anh ngủ, thời gian anh và bảo bảo mỗi ngày gặp mặt cũng phải được Phương Bình giáo sư xác định. Đương nhiên, nếu Phương Bình giáo sư xác định anh đã hoàn toàn không đáng ngại, chúng tôi sẽ đem bảo bảo trả lại cho anh.”
Liễu Trình nhìn Thẩm Duệ, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi hiểu được, cám ơn mọi người”
“Anh không cần cảm ơn chúng tôi, đó cũng là bảo bảo phúc lớn mạng lớn, gặp An An.” Thẩm Duệ khẽ cười nói xong, lôi kéo Thẩm An bên cạnh.
Thẩm An có chút ngại ngùng mỉm cười, vươn tay về phía bảo bảo, “Được rồi, bảo bảo, ba ba vừa mới tỉnh lại cần phải nghỉ ngơi, em không thể làm phiền ba ba a.”
Bảo bảo lao về phía Thẩm An, Thẩm An vội ôm lấy, sau đó trong đầu Thẩm An liền vang lên giọng nói mềm mại hoang mang:
“Ba ba của bảo bảo?”
“Ừ, đúng vậy. Đó là ba ba của bảo bảo, lúc trước ba ba sinh bệnh, cho nên không thể nói chuyện, giống bảo bảo đó.” Thẩm An nhẹ giọng dỗ.
Liễu Trình thấp thỏm bất an nhìn về phía Thẩm An.
“Dạ… Anh trai kem ly, người đó thật là ba ba của bảo bảo sao?”
“Thật sự.” Thẩm An nghiêm túc gật đầu trả lời.
—— hắn đang nói dối, nhưng như vậy có thể làm cho hai người đều hạnh phúc, như vậy có cái gì không thể nói dối?
“Bộ dạng ba ba trở nên đen đen, giống như không giống ai… Bất quá hương vị ba ba thật thoải mái a, thật thoải mái, không giống anh trai kem ly, hương vị ba ba là bánh bích quy socola phơi nắng trong ánh mặt trời, phơi nắng liền hòa tan … Ăn thật ngon…”
Thẩm An nhất thời dở khóc dở cười.
Thẩm Duệ nhìn, cười tiến lên ôm lấy bảo bảo, đưa cho mẹ Thẩm, vừa hỏi, “Như thế nào? Bảo bảo đang nói cái gì?”
Trong nháy mắt Thẩm Duệ ôm lấy bảo bảo, giọng bảo bảo hét lên trong đầu Thẩm An, “Lạnh quá lạnh quá!”
Lúc ấy Thẩm An liền giật mình, nhưng thật nhanh liền vứt đến sau đầu, đem bảo bảo vừa mới nói phiên dịch một chút.
Liễu Trình nghe, lộ ra biểu tình hoài niệm, “Bảo bảo… Trước kia thích ăn bánh bích quy socola nhất …”
Cha Thẩm đứng một bên nhịn không được tiến lên an ủi, “Đây không phải là chuyện tốt sao? Tuy rằng bảo bảo quên cậu, nhưng vẫn là nhớ rõ hương vị ba ba … Yên tâm, trẻ con bây giờ còn nhỏ, cậu chiếu cố tốt, bảo bảo sẽ nhanh chóng nhớ rõ cậu là ba ba.”
—— cũng là tuổi nhỏ, bệnh hay quên khá lớn, cho nên… bộ dạng ba ba đại khái rất nhanh sẽ bị Liễu Trình thay thế chăng?
Liễu Trình nghe, dường như khôi phục tinh thần, tỉnh lại một chút, sau đó nhìn Thẩm An, do dự hỏi, “Như vậy có lẽ rất thất lễ, nhưng vì cái gì giống như cậu nghe hiểu được bảo bảo nói?”
“Cái này… Xem như dị năng đi.” Thẩm An cười khẽ trả lời.
“Như vậy, hiện tại anh nghỉ ngơi cho tốt. Bảo bảo tạm thời để mẹ tôi chiếu cố.” Thẩm Duệ mỉm cười nói.
Vì thế, trận này Liễu Trình kiểm tra kiêm thuyết minh tới nơi này chấm dứt.
******
Ra khỏi phòng Liễu Trình, Phương Bình và Bạch Cảnh Khanh, Từ Trường Thiên còn tiếp tục ở lại phòng Liễu Trình tiến hành các loại kiểm tra xâm nhập.
Mẹ Thẩm và Thẩm Uyển ôm bảo bảo đến phòng bếp bận việc.
Cha Thẩm và Lưu Khiết, Chu Vũ Dương Sở Thuần liền ở lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.