Đi trên con đường rộng lớn, Bạch Cảnh lúc này mới có tâm tình xem xét xung quanh, trong nháy mắt giật mình giống như trở về trước mạt thế vậy, đám đông tới lui, ngã tư đường huyên náo cùng với tiếng hét to đầy hưng phấn, không đâu không hiện sinh cơ bừng bừng.
“Thật nhàn nhã.” Từ Phong chậc chậc hai tiếng, ước ao nhìn đông nhìn tây.
Dương Lâm lườm hắn: “Như thế nào? Hối hận? Ngươi muốn lưu lại kinh đô phát triển?”
“Cút, quỷ xả gì đâu? Kinh đô nhiều chỗ tốt, xem không được sao?” Từ Phong bất mãn phản bác, vẫn vô cùng hưng trí như cũ, lúc trước có lẽ chưa từng tới kinh đô nhưng lúc này hắn thật rất giống một gã nhà quê.
Mấy người một đường nhàn nhã, theo ngã tư đường hướng về khu giao dịch, trên đoạn đừng có thể thấy các loại biệt thự cao tầng khác nhau, có thể do nơi này có người qua lại, giá trị con người tự nhiên khác biệt, tuy rằng bọn họ là gương mặt mới nhưng không có bất luận kẻ nào dám coi thường. Lúc hỏi đường thực thuận lợi, Dương Lâm còn bằng ba tấc lưỡi của hắn dùng một viên tinh hạch đổi được một tấm bản đồ căn cứ kinh đô.
“Tiểu tử ngươi được.” Từ Phong giơ ngón tay cái.
Dương Lâm nghếch cằm, không chút khiêm tốn: “Biết là tốt.”
“Khen ngươi ngươi còn làm kiêu.” Từ Phong tỏ vẻ khinh bỉ.
“Được rồi, hai ngươi đừng cãi nhau, lấy bản đồ đến cho ta xem.” Tiêu Táp nói một câu, hai người im tiếng, chỉ còn lại Bạch Cảnh che miệng cười trộm.
Dương Lâm há to miệng, mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trong-sinh-chi-thieu-gia/1288462/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.