Hai người còn nói gì đó, Tạ Dân Hàng cầm điện thoại trong tay, vẻ mặt cẩn thận đi tới: “Táp ca, có người quân đội tới, nơi này không nên ở lâu.” 
Đôi mắt Tiêu Táp buồn bã, lôi kéo Bạch Cảnh lên xe. 
“A, các ngươi chờ ta một lát, ta biết nơi nào không an toàn.” Dư Nhạc vội vàng hô, sợ lại bị bỏ rơi. 
Bạch Cảnh quay đầu lại, liếc hắn một cái: “Làm sao ngươi biết?” 
Dư Nhạc do do dự dự, ấp úng nửa ngày, chính là không nói lời nào, Bạch Cảnh không kiên nhẫn, xoay người muốn đi. 
Dư Nhạc thấy hắn nhẫn tâm, như thể là hạ quyết định gì đó, giống như bằng bất cứ giá nào cũng theo bọn họ, nói: “Trực giác, không lừa ngươi, ta chỉ biết bọn ngươi rất mạnh, đặc biệt là ngươi và hắn, trực giác nói cho ta biết, mọi chuyện sẽ không chấm dứt nhanh như vậy, đi theo các ngươi mới có đường sống.” 
Bạch Cảnh trầm mặc, tinh thần lực giả sao? Tiềm lực không tồi, có thể kích phát dị năng sớm như vậy, khó trách tiểu tử này đến gần mình, thì ra là thế. 
“Ngươi còn cảm giác được cái gì?” Tiêu Táp vẻ mặt bình tĩnh hỏi. 
“Quân dội không có ý tốt.” Dư Nhạc căng thẳng, lời nói vừa ra liền cảm thấy áp lực từ Tiêu Táp, trả lời không hề nghĩ ngợi, nói xong hận không thể cắn rụng lưỡi của chính mình, nếu bọn họ không tin, monhf phải làm thế nào bây giờ. 
Tiêu Táp nghe xong, cũng không quay đầu lại, ném một câu: “Đuổi kịp.” 
Dư Nhạc lưu luyến nhìn chiếc xe việt dã một cái, sau đó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trong-sinh-chi-thieu-gia/1288383/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.