Trong phòng hội nghị một mảnh lặng im, ngoại trừ tiếng lật tư liệu ‘xoạt xoạt’ cũng chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề, mọi người đều nhẫn nại nén xuống xúc động trong nội tâm, bao gồm cả Cung phụ và Lâm lão gia tử vốn trầm ổn nội liễm. “Tiểu Ngọc, ba loại thuốc này đã chế ra được sao?” Bình ổn kinh hoàng trong lòng, Cung phụ nhìn về phía Kim Thượng Ngọc chậm rãi mở miệng. “Trước mắt thuốc kháng độc và thuốc xanh đã nghiên cứu ra, chỉ có thuốc dinh dưỡng vẫn còn trong tình trạng nghiên cứu, hãy cho con thêm một thời gian nữa. Tin chắc rằng không lâu nữa, vấn đề không đủ lương thực sẽ có được cách giải quyết tốt nhất.” Kim Thượng Ngọc cúi người đầy tự tin nói. Tuy dược liệu làm Tích Cốc đan chỉ thiếu một thứ, cô cũng đã tìm được vật khác thay thế, nhưng trong thuốc cũng có mấy thứ có một thời gian bảo quản nhất định, dưới tình huống mạt thế nhiệt độ vô cùng cao này, có rất nhiều dược liệu qua không lâu nữa sẽ bị mất công hiệu. Cho nên cô không thể làm rập khuôn theo phương thuốc Cung Lê Hân cung cấp được, rồi còn phải tìm nguyên liệu thay thế có thể dùng lâu nữa. Nhưng ở mạt thế này, thực vật kịch độc dễ tìm, thực vật không độc giá trị lại như phượng mao lân giác, cô đã nghiên cứu hơn nửa tháng cũng chỉ tìm được sáu loại có thể dùng làm nguyên liệu. Bất quá, cũng may trước mắt căn cứ không thiếu lương thực, đến Ninh thành cô có thể tiếp tục nghiên cứu, thực vật biến dị nhiều như thế, cô sớm muộn cũng sẽ nghiên cứu thành công. Lương thực là vấn đề hàng đầu uy hiếp đến tồn vong của nhân loại, tuy trước mắt Kim Thượng Ngọc chưa có được thành quả, nhưng nghiên cứu của cô khiến mọi người như tìm thấy được một đường sinh cơ, hoang mang sợ hãi về đói khát lâu nay luôn đặt trong đáy lòng mọi người tại một khắc này đã giảm đi rất nhiều. Thấy đáy mắt mọi người là sự mừng rỡ khó có thể che lấp, Cung Lê Hân biết, sách lược ổn định quân tâm của mình đã thành công. Chuyển đi dù sao cũng là chuyện liên quan đến ích lợi của mọi người, tuy mọi người lựa chọn ủng hộ cậu, nhưng trong lòng ắt sẽ khó tránh khỏi nảy sinh bất an. Cái cậu cần làm là lợi dụng cơ hội lần này để tâm mọi người ngày càng vững chắc. Trải qua sự phản bội của Triệu Cảnh, cậu đã ý thức được nhân tâm rất quan trọng. Cậu muốn chưởng khống căn cứ, điều đầu tiên cần nắm lấy chính là nhân tâm. “Có được những loại thuốc này, lần di chuyển này của chúng ta nguy hiểm sẽ hạ xuống mức thấp nhất. Mọi người có vấn đề gì có thể hỏi Kim Thượng Ngọc, cô ấy sẽ lần lượt giải đáp.” Cung Lê Hân dựa lưng vào ghế, mỉm cười mở miệng. “Báo cáo này nói trong thuốc kháng độc có kịch độc, sau khi dùng hẳn là có di chứng đi?” Một tổ trưởng tổ dị năng chần chờ mở miệng. “Người thường phân làm 5 lần hấp thu vào, cứ cách 3 ngày hấp thu một lần, 5 lần này đều sẽ xuất hiện những triệu chứng với mức độ khác nhau như buồn nôn, choáng đầu, duy trì khoảng 2 tiếng sẽ tự động hồi phục lại.” Dị năng giả, cấp ba trung giai trở xuống chia làm 2 lần, cũng cách 3 ngày hấp thu một lần, triệu chứng tương tự người thường, sau 3 ngày sẽ tự động biến mất. Còn dị năng giả từ cấp ba trung giai trở lên thì hấp thu 1 lần, nửa giờ sau sẽ xuất hiện dấu hiệu phát sốt, ba ngày sau hạ sốt.” “Đương nhiên cũng không bài trừ có tình huống ngoài ý muốn, nên lần mạo hiểm này còn cần các anh tự mình đảm nhận.” Kim Thượng Ngọc cuối cùng bổ sung một câu, lấy ra một viên thuốc màu đen tuyền, trên mặt nở nụ cười như Ác Ma dụ người sa đọa,”Đây là thành phẩm, mọi người ai nguyện ý thử nghiệm giúp tôi?” Phòng hội nghị một mảnh yên tĩnh, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên nhìn nhau, Lâm Văn Bác mỉm cười phất tay, đem cơ hội ủng hộ thiếu niên nhường cho bạn tốt. Tống Hạo Nhiên gật đầu, đang muốn đưa tay cầm lấy, lại không ngờ bị Đậu Hằng nãy giờ vờ làm pho tượng đoạt trước. Đậu Hằng vươn tay ra, khi Kim Thượng Ngọc vừa dứt lời liền chộp lấy viên thuốc bỏ vào miệng nuốt xuống, đôi tử mâu bình tĩnh vô ba, giống như thứ hắn ăn không phải thuốc độc mà là kẹo vậy. Phắc~ lại một tên trung khuyển không muốn sống a! Thái dương Kim Thượng Ngọc co rút, dùng ánh mắt khâm phục nhìn Đậu Hằng mặt vẫn không đổi sắc. Mọi người cũng đều nhìn vào Đậu Hằng, ánh mắt sáng rực. Cung Lê Hân đứng lên đi tới cạnh Đậu Hằng, lòng bàn tay phun ra một tia nội lực ấm áp, cúi người khẽ xoa lên đan điền Đậu Hằng, thấp giọng nói,”Tôi đã giúp anh đẩy nhanh dược hiệu, sau đó thân thể anh sẽ xuất hiện dấu hiệu nóng lên, đó nghĩa là thuốc đã có tác dụng. Ba ngày sau tôi đảm bảo nhiệt độ cao sẽ tự động giảm xuống, anh không cần lo lắng.” Hai gò má trắng nõn của thiếu niên cơ hồ dán lên gương mặt màu đồng của Đậu Hằng, khi nhỏ giọng nói lại phả ra cỗ khí tức mang theo mùi dược vật, chui vào mũi Đậu Hằng, khiêu khích dây thần kinh có vẻ càng yếu ớt hơn khi đối mặt Cung Lê Hân, càng không cần phải nói tới bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn của thiếu niên còn đang chậm rãi di động trên bụng hắn, loại kích thích tác động đến cảm quan này quả thật như muốn đem Đậu Hằng đốt thành tro tẫn. Còn chưa cảm giác được dược hiệu, cơ thể Đậu Hằng đã nóng đổ mồ hôi. Gương mặt lạnh lùng của hắn càng thêm căng cứng, cực lực khống chế hạ thân muốn rục rịch, không để mình xấu mặt trước thiếu niên. Ngay khi hắn nghĩ chính mình sắp nổ tung, thì thiếu niên rốt cuộc thu tay lại, quay về chỗ ngồi. Đậu Hằng không dấu vết thở phào một hơi, trán phủ đầy mồ hôi, da thịt màu đồng hơi phiếm hồng, bộ dáng khá chật vật. Nếu là bình thường, bộ dáng nhộn nhạo xuân tình này của hắn khẳng định sẽ khiến người hoài nghi, nhưng trước mắt, mọi người đều cho rằng là do bị thuốc ảnh hưởng, nên không hề nghĩ tới mặt khác. Không đoán được thiếu niên sẽ có hành động này, cố nén xúc động muốn tách hai người đang dán sát nhau ra, Lâm Văn Bác lạnh lùng liếc Tống Hạo Nhiên, trách hắn ra tay quá chậm. Sắc mặt Tống Hạo Nhiên sa sầm, nhưng thấy Đậu Hằng biểu tình lạnh lùng, mi mắt buông xuống, không để ý nhiều liếc tới thiếu niên, cũng không lộ ra thần sắc mơ ước, lúc này mới chậm rãi ổn định lại ghen tuông dâng đầy trong lòng. “Thấy thế nào?” Cung Lê Hân ngồi vào chỗ mình, nhìn Đậu Hằng cười hỏi. “Nóng.” Đậu Hằng buông mi, vắt chéo hai chân, cứng ngắc trả lời. “Không ngại để tiểu Huy cào anh một cái chứ?” Cung Lê Hân chớp mắt nói thẳng. Đậu Hằng không chút do dự gật đầu. Cung Lê Hân vui vẻ nở nụ cười, vỗ vỗ vai Kim Thượng Huy, chỉ vào Đậu Hằng thủ thế công kích. Kim Thượng Huy ôn hòa như sơn dương thụ đồng đột nhiên lóe lên một luồng hung quang, đối Đậu Hằng giương một trảo tới. Đậu Hằng nâng tay chắn, khuỷu tay bị cào thành một đường dài. Máu chậm rãi từ miệng vết thương chảy ra, ban đầu là đỏ tươi, một phút sau thì biến thành đỏ sậm, lại qua không lâu nữa thì lại biến thành màu đỏ đen như máu tang thi, giống triệu chứng bị lây nhiễm bệnh tang thi y như đúc. Mọi người trong phòng hợp thấy thế đều lộ ra biểu tình bối rối, thấp giọng hô,”Không tốt, anh ta bị lây nhiễm!” Cung Lê Hân trấn an Kim Thượng Huy xong, sau đó nâng tay bảo mọi người im lặng, dưới ánh mắt kinh ngạc chăm chú của mọi người cắt một đường lên lòng bàn tay mình. Một dòng máu đen chảy xuống, làm mọi người đau cả mắt, thiếu niên vẻ mặt đạm mạc từ từ mở miệng,”Tôi đã dùng qua loại thuốc này, sự thật chứng minh, loại thuốc này an toàn, mọi người có thể yên tâm. Máu biến đen không phải do lây nhiễm mà vì có kịch độc. Đậu Hằng còn ở đây, ba ngày sau anh ta có biến thành tang thi hay không, mọi người cứ chờ xem.” “Cung thiếu, sao cậu có thể lấy thân thiệp hiểm như vậy chứ?” Một dị năng giả giọng đứt quãng nói, thanh âm khàn khàn mang theo một tia nghĩ đến mà sợ cùng cảm động. “Tôi là lãnh đạo, cho nên tôi phải phụ trách tính mạng mọi người. Huống chi, thuốc này cũng không nguy hiểm.” Cung Lê Hân dứt lời, đưa mắt qua nhìn Cung phụ, đôi mắt to thanh triệt như đang nói : Nói vậy không sai chứ papa? (●◡●) Cung phụ không dấu vết gật đầu, thoáng buông mi che đi lệ quang nơi đáy mắt. Đây chính là con trai của Cung Viễn Hàng ông! Là kiêu ngạo suốt đời ông! Thấy mọi người biểu tình phức tạp, ánh mắt rực sáng nhìn mình không nói được lời nào, Cung Lê Hân nhíu mày tiếp tục nói,”Không vấn đề gì chứ? Không có thì lát nữa tan họp, mỗi người đi lĩnh phần thuốc của mình, sau đó báo nhân số của những người các anh quản lý lên, ba ngày sau an bài họ tới phòng y tế lĩnh thuốc. Đương nhiên, ai nếu sợ không dám uống thì tôi sẽ không ép buộc.” Tất cả thu hồi biểu tình phức tạp trên mặt, đồng thanh hô đồng ý. Cung thiếu đã uống rồi thì bọn họ còn sợ gì chứ? Huống chi dùng thuốc này xong thì còn độc hơn cả tang thi, để xem về sau tang thi còn dám ăn thịt, uống máu bọn họ nữa không? Độc chết nha! Nghĩ đến đây, mọi người có một loại cảm giác vô cùng hãnh diện. ( ̄ˇ ̄) Mục đích hôm nay của Kim Thượng Ngọc còn chưa hoàn thành xong, thấy Cung Lê Hân đang định cho tan họp liền vội vàng mở miệng,”Đợi đã, thuốc xanh của tôi người thường cũng có thể dùng, uống vào thì sẽ có sức mạnh ngang ngửa tang thi cấp một, có thể đánh liên tục 4 tiếng. Cậu giúp tôi tìm vài đội viên đội tự vệ thử thuốc đi? Nên biết, có thuốc xanh, tất cả mọi người trong căn cứ đều có thể tham gia chiến đấu.” Cứ tính như vậy, căn cứ tổng cộng có hơn bốn ngàn người, là một cỗ thực lực không hề nhỏ, hoàn toàn có thể trực tiếp đối kháng với căn cứ Tống gia. Cung phụ rùng mình, thận trọng mở miệng,”Thuốc xanh dùng xong có di chứng gì không?” “Thuốc sau khi hết hiệu lực sẽ xuất hiện triệu chứng suy yếu trong nửa tiếng, ngoài ra không còn bất cứ phản ứng xấu nào khác. Con đã thử nghiệm trên người Bào Long và Triệu Cảnh rất nhiều lần rồi.” Kim Thượng Ngọc bình tĩnh mở miệng. Bào Long và Triệu Cảnh đã bị cô hành hạ đến không còn hình người, còn thử nữa nhất định sẽ gặp Thượng Đế luôn. Còn có rất nhiều độc dược cần thử trên cơ thể người, Kim Thượng Ngọc không nỡ giết hai người họ, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể tìm người tình nguyện thử thuốc trong căn cứ. “Đến sân thể dục tìm vài đội viên đội tự vệ đi. Nói rõ với họ, không muốn thì đừng ép.” Cung phụ nói với Tống Hạo Nhiên. Tống Hạo Nhiên bình ổn trái tim kinh động, nhanh chóng chạy tới sân thể dục. Chờ khi hắn đưa ba gã đội viên tới, mọi người tham gia hội nghị sớm đã đứng ở bãi cỏ dưới lầu chờ mong. Ba tên đội viên quần áo hỗn độn, đầu đầy mồ hôi, thoạt nhìn vô cùng chật vật. Đừng hiểu lầm, bọn họ không phải bị ép buộc, mà là do vừa trải qua một hồi liều mạng cạnh tranh thảm thiết để đoạt lấy cơ hội này. Uống thuốc thì có thể biến thân thành một dị năng giả cấp một, tuy thực lực cấp một rất thấp, nhưng đối với người thường bọn họ thì đây đã là chuyện cực kỳ tốt mà bọn họ dù có mơ cũng không ngờ được. Run rẩy tiếp nhận lấy nước thuốc lam sắc Kim Thượng Ngọc đưa qua, ba người không chút do dự ngửa đầu uống hết. Một phút sau, ba người hình thể vốn gầy yếu bỗng nhiên đại biến, cơ thịt dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bành trướng, “roạt“ một tiếng áo trên người rách toạt. Gân xanh trên trán ba người ứa ra, cố nén đau nhức trong người, năm phút sau, khuôn mặt vặn vẹo của bọn họ lại khôi phục bình tĩnh ban đầu, ba con người thân hình vạm vỡ đứng sừng sững trước mặt mọi người, làm tất cả thấy mà choáng váng. “Bẻ cái này xem.” Lâm Văn Bác thu hồi kinh ngạc trong mắt, ném một thanh chủy thủ qua. Một người trong đó nhanh chón tiếp lấy, hai ba cái liền nắn nó thành một quả cầu sắt. Hai người khác thấy thế, tinh quang trong mắt tuôn ra, một nhấc chân đá vào bồn hoa bằng đá bên cạnh, một thì huơ tay đánh vào thân cây gần đó. Mảnh vỡ văng khắp nơi, bồn hoa bị đá thủng ra một lỗ lớn, đại thụ được người còn lại ôm lấy cũng ‘rắc’ một cái bứt gãy, cành lá đổ rào rào xuống đầy đầu đầy mặt mọi người. Ba người lại tự động quần đánh nhau, ra quyền nhấc chân, mỗi cái đều khí thế vạn quân, uy vũ sinh phong, một chút cũng không bị sự biến hóa hình thể ảnh hưởng, không, phải nói là nhanh gấp bội lần trước đó. Cả sân bỗng chốc lặng như tờ, một lúc lâu sau, Cung phụ cùng Lâm lão gia tử cùng vỗ tay, liên tục trầm trồ tán thưởng, tiếng vỗ tay tiếp thế mà vang tận trời xanh, chấn động nhân tâm. Cung Hương Di ngây ngốc nhìn hết thảy trước mắt, lại ý thức thấy, đời này đã hoàn toàn thoát khỏi những gì cô biết rồi, cô không thể khống chế nó được nữa. Loại thuốc xanh lại có tác dụng về tinh thần này, đời trước Tiểu Yêu cũng từng nghiên cứu ra, nhưng chỉ bổ sung tinh thần lực thôi, hiệu quả không thần kỳ được như thế này. Loại thuốc này vốn là hai năm rưỡi sau mới xuất hiện, cũng không giống bây giờ, được Tiểu Yêu phân chia thế này, mà là vạn kim khó cầu, phải hao hơn một ngàn cân lương thực mới mua được một bình nhỏ. Dường như có một cỗ lực lượng siêu nhiên nào đó đã đảo ngược vận mệnh của mọi người, ý thức được điểm này, Cung Hương Di có chút bất an, lại có chút mừng thầm. Cô nhích tới cạnh Tiểu Yêu, thấp giọng nói,”Tiểu Yêu, thuốc này em phát minh thế nào vậy? Thật tài!” Kim Thượng Ngọc phất tay, vốn định nói tất cả đều nhờ công lao Cung Lê Hân, nhưng nhớ tới thiếu niên đã yêu cầu cô giữ bí mật, cô nháy mắt mấy cái, sửa lại,”A, em sớm đã có chút ý tưởng rồi, chỉ là sau khi gặp Cung Lê Hân, ý tưởng đó mới có điều kiện biến thành sự thật. Trên thế giới này đại khái cũng chỉ có Cung Lê Hân mới có thể bóp nát tinh hạch của tang thi, có thể ép khô kim cương đằng, có thể lên trời xuống đất tìm các loại thực vật kịch độc cho em a. Cho nên, mấy loại thuốc này có thể chế tạo thành công, người mà các chị hẳn nên cảm tạ là Cung Lê Hân mà không phải là em.” Cung Hương Di giật mình, nhìn qua thiếu niên đã cải biến vận mệnh mình, cũng cải biến cả thế giới, trên mặt cuối cùng lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng. Cô rốt cục cũng đã biết, trùng sinh, không phải vì để biến cường, cũng không phải để thay đổi vận mệnh, mà là để quý trọng những điều tốt đẹp bên người. Cung Lê Hân không phải đã làm vậy sao? Em ấy tận tâm tận lực bảo hộ người nhà cùng bằng hữu, cho nên có được hết thảy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]