Hôm sau, đoàn xe sớm sắp xếp tốt hành trang, chuẩn bị xuất phát tới Trường Xà đảo. Hai má sưng đỏ của Lâm Văn Bác đã biến mất, hiện tại hắn hai mắt trong suốt, tinh thần sảng khoái, cũng không suy sút như người ngoài tưởng tượng. Hắn dắt tay Cung Lê Hân đi về phía xe chỉ huy của Cung phụ, khi đi ngang một xe tải, Tào Á Nam bỗng vươn đầu ra, ra vẻ thân mật gọi,”Văn Bác, ngồi chung xe với tôi này!” Dứt lời, cô còn nhìn Cung Hương Di sắc mặt tiều tụy đứng cạnh Cung phụ với ánh mắt khiêu khích. Mới sáng sớm đã bị nữ nhân này nhìn chằm chằm như vậy, dù là thánh nhân cũng sẽ nổi điên, huống chi cô chả phải thánh nhân. Lâm Văn Bác thoáng dừng bước, gật đầu nói,”Được, đợi một lát tôi tới.” Tào Á Nam không nghĩ hắn sẽ phối hợp như vậy, há hốc mồm nghẹn lời, nhưng dư quang khóe mắt thấy ánh mắt càng thêm ngoan độc của Cung Hương Di, cô liền mau chóng thu lại biểu tình kinh ngạc, phóng ra bộ dáng phong tình vạn chủng, vờ cười nói,”Được a, người ta chờ nga!” Nhạc Gia cùng Dương Hiểu Tuyết ngồi sau lưng cô liền trợn trừng mắt, Cung Lê Hân cũng ngẩng đầu, chăm chú quan sát gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô. Lâm Văn Bác nắm lấy cằm thiếu niên, xoay gương mặt đang nhìn Tào Á Nam lại, cúi sát bên tai cậu thấp giọng giải thích,”Cô ấy muốn chọc tức Cung Hương Di, không liên quan gì tới anh. Mà anh, lại không muốn ngồi cùng với Cung Hương Di, trong lòng thấy rất khó chịu.” Nói câu cuối cùng, ngữ khí hắn trầm xuống, ưu thương thản nhiên dâng lên nơi đáy mắt. “Lâm đại ca, đừng buồn, em cũng không ngồi chung xe với Cung Hương Di, em đi với anh.” Đôi mắt đen láy của Cung Lê Hân tràn ngập đau lòng, thấp giọng an ủi. “Được. Cám ơn tiểu Hân.” Lâm Văn Bác xoa đầu thiếu niên, đôi đồng tử màu vàng lướt qua một đạo ám mang. Tiểu Hân đau lòng vì hắn, nhận thức được điều này, hắn vô cùng hạnh phúc, nhưng hắn cũng biết, thích của tiểu Hân đối với hắn không phải tình yêu, mà là xen lẫn giữa tình thân cùng tình bạn. Nhưng hắn không sốt ruột, tiểu Hân có thể thích hắn một lần, cũng có thể thích hắn lần thứ hai, không phải lo âu về thân phận, hắn có thể tận lực tranh thủ, từng chút từng chút một như tằm mà ăn sâu vào tâm thiếu niên. Về phần bạn tốt, hắn chỉ có thể trong lòng lặng yên nói một câu xin lỗi. Tống Hạo Nhiên không hề biết tới suy nghĩ của Lâm Văn Bác, bằng không lúc này cũng sẽ không cười cười đi tới chào hỏi hắn, mà là cho hắn no đòn. “Cậu trông không tồi a! Tôi nói rồi, cậu sớm nên chia tay Cung Hương Di đi, đỡ phải cổ mang gánh nặng*!” Tống Hạo Nhiên vỗ vỗ vai hắn thấp giọng nói.(* : nguyên văn là 省得吊死在那颗歪脖子树上, ta chỉ hiểu nghĩa mà chém thâu :v ) Lâm Văn Bác lắc đầu không nói, đi về phía Cung phụ và Lâm lão gia tử. Cung Hương Di thấy hắn bước đến, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, nhưng đáy lòng chung quy vẫn còn lưu lại chút thương nhớ, dư quang khóe mắt thỉnh thoáng liếc qua người hắn. Lâm Văn Bác vờ như không biết, gật đầu nói với Cung phụ,”Cung thúc, chuyện người giao phó đã dặn xong, bọn họ sẽ không tiết lộ thực lực của tiểu Hân ra ngoài, dị năng giả cấp hai cao giai cũng sẽ tận lực không dùng dị năng, khống chế tốt màu mắt.” “Rất tốt. Kì địch dĩ nhược, khắc địch lấy cương*, trước chúng ta vờ yếu thế, dùng lợi ích đàm phán với Trường Xà đảo, bọn họ thấy chúng ta thực lực kém sẽ không bố trí quá nhiều phòng vệ. Nếu đàm phán không thành, thì chúng ta sẽ dùng vũ lực, tấn công khiến bọn chúng trở tay không kịp.” Cung phụ nhìn về phía tiểu nhi tử, ý tứ sâu xa nói.(* : ý thì tương tự như Cung phụ nói đấy, là vờ yếu kém để lấy lợi, ko đc thì đánh :v ) Cung Lê Hân lại trả lại hắn một ánh mắt mơ mơ hồ hồ, biểu tình trông đặc biệt đơn thuần vô tội. Đối với mấy chuyện âm mưu dương mưu này, cậu thật sự tuyệt đối không thạo, sắp đặt của Cung phụ, cậu có nghe cũng không hiểu, cũng lười hiểu, dù sao thì việc này cuối cùng Lâm đại ca và Tống đại ca sẽ an bài tốt, không cần cậu phải bận tâm. Cung phụ nghẹn họng, liếc nhi tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng tới nỗi khiến biểu tình của cậu càng thêm chả biết phải làm sao. Lâm tổ phụ sang sảng cười, vỗ bả vai Cung phụ trấn an,”Ông không cần phải gấp gáp dạy nó, chờ tới khi nó tự trải qua sẽ tự nhiên hiểu. Hơn nữa, cứ cố gắng điệu thấp, bằng thực lực của Lê Hân, đi đến đâu chúng ta cũng không chịu thiệt.” Cung phụ bất đắc dĩ gật đầu, đưa tay vỗ lên gáy nhi tử một phát, khẽ trách một tiếng ‘Đầu gỗ’! Tống Hạo Nhiên cũng cười cười, vội lảng sang chuyện khác, nhẹ nhàng nói,”Cung thúc người yên tâm, Trường Xà đảo có tính bài ngoại, tin tức không nhạy, sao có thể so với hệ thống tình báo của quân chính quy chúng ta? Bọn họ không hiểu chút gì về tình trạng của căn cứ chúng ta, nhưng trên tay chúng ta có không ít tin tức bên trong Trường Xà đảo. Trước mắt Trường Xà đảo chia làm hai phe, giám ngục và phạm nhân, hơn nữa hai phe này bất đồng rất lớn, chúng ta có thể lợi dụng điểm này.” Lâm Văn Bác gật đầu bổ sung,”Thủ lĩnh phe phạm nhân là Bào Long, biệt hiệu Bạo Long, là phong hệ dị năng giả cấp ba đê giai, trong tay có rất nhiều cao thủ dị năng; còn cầm đầu phe giám ngục là Khang Chính Nguyên, thổ hệ dị năng giả cấp hai cao giai, thủ hạ thì không có nhiều cao thủ dị năng, nhưng nắm giữ kho vũ khí của Trường Xà đảo, dùng nó để bổ sung sức mạnh ở những chỗ yếu kém. Hai phe tuy rằng thủy hỏa bất dung, nhưng không ai làm gì được ai, trước mắt bảo trì trạng thái cân bằng. Trong tay chúng ta vừa có súng ống đạn dược mà Bạo Long muốn, lại có nhân lực mà Khang Chính Nguyên cần, ra tay ở hai phương diện này, chỉ cần hành động thích đáng thì tiến vào Trường Xà đảo không là vấn đề.” “Phân tích không tồi. Đợi lát nữa đến Trường Xà đảo, đàm phán sẽ do Văn Bác phụ trách, là thương nhân, thông thạo việc này nhất.” Cung phụ cười cười vỗ vai Lâm Văn Bác nói. “Dạ, con nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Lâm Văn Bác cúi người đồng ý, vẫn đối đãi với Cung phụ như cha vợ như cũ, thái độ không chút xa cách khiến Cung phụ rất vui mừng. Nếu Cung phụ biết được ‘vợ yêu’ mà hắn nhận định từ con gái nhà mình biến thành nhi tử, phỏng chừng lúc này ông sẽ không cười hài lòng như thế này đâu. Chuyện chính yếu đã phân phó rõ ràng, Cung phụ chỉ vào mắt hai người nhắc nhở,”Chỉnh lại màu mắt các con đi.” Hai người gật đầu, chặn lại dị năng trong kinh mạch ở mắt, khôi phục đồng tử màu đỏ và vàng thành màu đen ban đầu. Tùy ý thu phóng năng lượng trong cơ thể, vốn chỉ có dị năng giả cấp bốn mới làm được, nhưng nhờ hai người học được quy luật vận hành kinh mạch từ chỗ Cung Lê Hân, mấy việc này với bọn họ mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Hai người thu lại khí thế trên người, nhìn không chút nào giống cao thủ dị năng cấp ba đê giai cả, Cung phụ vừa lòng gật đầu, bảo bọn họ lên xe. “Cung thúc, con sẽ ngồi chung xe với tổ viên phía sau.” Lâm Văn Bác vẫy tay từ chối. “Con cũng đi với Lâm đại ca,” Cung Lê Hân giữ lấy tay Lâm Văn Bác. “Vậy đi thôi, anh cũng ngồi phía sau.” Tống Hạo Nhiên ôm chặt bả vai Cung Lê Hân, ba người tạm biệt Cung phụ lập tức lên xe tải phía sau. Cung Viễn Hàng nhìn bóng dáng con gái sắc mặt xanh mét đang trừng chằm chằm Lâm Văn Bác, ý sâu xa nói,”Lên xe đi, đừng nhìn nữa. Nếu không phải do con suy nghĩ không đâu, sống cho đàng hoàng thì cũng sẽ không đi tới bước này với Văn Bác, lại càng không như người lạ với em con. Đôi khi ta tình nguyện con không có năng lực tiên tri, làm người thường là được rồi. Ai~ quên đi, giờ nói gì cũng muộn, ai bảo con là con gái ta, mọi người không quản con nhưng ta không thể không lo, nhưng về sau con an phận cho ta, không được càn quấy nữa.” Hai mắt Cung Hương Di ngập nước, giữ lấy tay Cung phụ, giọng nghẹn ngào nói,”Papa, từ giờ con chỉ có ba thôi, con sẽ ổn thôi, ba nhất định cũng phải mạnh khỏe.” Giờ phút này cô rất hối hận, rất mù mịt, rõ ràng biết mình càng chạy càng sai lại không chịu quay đầu, cuộc sống sinh hoạt ban đầu khi vừa trùng sinh phác họa quá tốt đẹp đã bị hiện thực đả kích liên tục mà hoàn toàn thay đổi. Lâm lão gia tử liếc nhìn Cung Hương Di lệ rơi đầy mặt một cái, lắc đầu lập tức lên xe, trong lòng thầm nghĩ : Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước làm thế làm gì? Trở thành như vậy còn không phải do cô một tay tạo ra hay sao? Đoàn xe chậm rãi di chuyển, xuất phát về phía Trường Xà đảo, hơn ba tiếng sau thuận lợi tới nơi, ngừng lại trước lối duy nhất vào đảo. Hai bên lối vào có vòng dây thép phòng hộ, có dẫn điện cao thế, còn có vài tên lính gác trên đường. Thấy đoàn xe, một lính gác cầm súng bước tới, đàm phán một hồi với Cung phụ ngồi trong xe chỉ huy. Thực rõ ràng, lý do chạy trốn của ông đã đả động gã, gã quay đầu chạy vào đảo, khoảng hơn mười phút, một hàng giám ngục được trang bị đầy đủ bước ra từ hai chiếc Jeep, yêu cầu Cung phụ dỡ vũ khí xuống theo bọn họ vào. Tống Hạo Nhiên, Lâm Văn Bác, Cung Lê Hân vội vàng bước tới, gỡ vũ khí xuống, đi cạnh Cung phụ, những người còn lại đợi tại chỗ. Xuyên qua lối vào dài 5km, bốn người được giám ngục đưa vào sảnh lớn nhà tù, gặp mặt hai đầu lĩnh. Khang Chính Nguyên hơn ba mươi, mặt dài như ngựa, mắt tam giác ngược, mặt mày lộ vẻ âm hiểm bất lương. Bào Long thể trạng cường tráng, đầu lớn cổ thô, hình xăm màu đen phức tạp từ lưng kéo dài đến một bên mặt, trông rất dữ tợn. Vừa nhìn đã biết hai người không phải là người dễ đối phó, nếu là người thường, nhất định sẽ nhút nhát sợ sệt, nhưng trước mặt một đại tướng trời sinh như Cung phụ, khí thế hai người kia đều phải nén xuống. Thấy Cung phụ oai nghiệm bệ vệ, khinh thường trên mặt cả hai đều thu liễm lại, cười cười tiến lên chào hỏi, sau đó là một cuộc trò chuyện dò xét lẫn nhau, tình cảnh hết sức nặng nề. “Papa, con muốn ra ngoài một chút, có được không?” Cung Lê Hân nghe không hiểu mấy lời sắc bén này nọ, kéo kéo tay áo Cung phụ thấp giọng hỏi. Ngũ cảm cậu phi thường nhạy bén, nếu Cung phụ có nguy hiểm, cậu vừa phát hiện sẽ lập tức nhanh chóng quay về, huống chi ở đây còn có Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác, xác thực an toàn vô lo. “Đây là nhi tử Cung thủ trưởng sao?” Bào Long nhìn về phía Cung Lê Hân, ánh mắt đầy kinh diễm cùng thèm thuồng. Trong tù không có mấy thiếu niên diện mạo tinh xảo thế này, còn là loại công tử da dẻ trắng nõn được nuông chiều từ bé, đôi mắt đen như sơn, trong veo sáng sủa không nói nên lời, càng khiến người ta hướng về cậu. Gã đã nếm hết mấy nam nhân nữ nhân có chút nhan sắc trong ngục này, nhưng so với thiếu niên trước mắt, gã thấy nửa đời này sống thật uổng phí. Thấy biểu tình hạ lưu đáng khinh của Bào Long, Tống Hạo Nhiên nắm chặt tay, trán ứa gân xanh, mắt như chim ưng lóe lên vài tia hồng quang đầy sát khí. Lâm Văn Bác ở dưới bàn đạp hắn một cước, ý bảo hắn chớ nên xúc động. Cung phụ tựa như không hề phát hiện ham muốn đối với nhi tử mình của Bào Long, nheo mắt cười hỏi,”Bào tiên sinh, Khang tiên sinh, có thể để con ta ra ngoài dạo chút không? Nó cái gì cũng không hiểu, chắc chắn là buồn bực lắm rồi.” “Đương nhiên có thể.” Bào Long cùng Khang Chính Nguyên cùng gật đầu. Một người có tâm lấy lòng mỹ nhân, người kia là hoàn toàn không để Cung Lê Hân vào mắt. Nhìn vẻ ngoài thì Cung thiếu thật sự rất lừa đảo, nhìn còn thuần lương vô hại hơn cả tiểu bạch thỏ. “Đa tạ.” Cung phụ cười nói cám ơn, sau đó xoay ra vỗ vai Cung Lê Hân, ôn thanh dặn,”Không được chạy loạn biết không?” “Dạ.” Cung Lê Hân nhu thuận gật đầu, dưới sự dẫn đường của lính canh bước ra ngoài đi chung quanh. ————————————
Ahhhh, tại hạ nhớ nhầm, chương sau là gặp a công thứ tư zồi :v lần đầu gặp mặt, lần sau thì khoảng chừng chương 120 mấy mới gặp lại~~ :3 *********************
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]