Chương trước
Chương sau
Mỹ nữ này chẳng những diện mạo xinh đẹp, da mặt cũng vô cùng dày. Biết rõ ba người không để ý mình, cô vẫn như cũ bám riết không tha phía sau, lải nhải tới gần. Bằng hữu của cô cũng mắt nhắm mắt mở theo đuôi đằng sau, xem ra cũng tính toán nhờ cậy bọn họ.
“Tiểu đệ, cậu là đa hệ dị năng giả à?” Cô gái cúi đầu cúi người, ngữ khí nịnh nọt, một bộ dáng tiểu thái giám khúm núm ti tiện làm mộng đẹp của đám tổ viên tổ hai lập tức tan vỡ. Bằng hữu của cô nàng cũng rất trấn định, như đã sớm nhìn quen.

Cung Lê Hân được Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên kẹp giữa, cúi đầu chuyên tâm đi đường, không thèm trả lời. Nhưng cậu dù lãnh đạm lại một chút cũng không ngăn trở được nhiệt tình của mỹ nữ, cô ưỡn mặt tiếp tục nói,”Cậu không nói chị đây cũng đoán được một ít a, cậu là cường hóa hệ, băng hệ, hỏa hệ, tam hệ dị năng giả đúng không? Vậy cậu cấp mấy rồi? Khẳng định là hơn cấp ba trung giai, nói không chừng là bậc cao nhất của cấp ba cao giai đi?” Có thể bóp chết một gốc kim cương đằng như chơi, cấp bậc khẳng định không thấp!
Cung Lê Hân giương mắt liếc cô một cái, vẫn không trả lời.
Như nhận được cổ vũ, cô càng nói càng hăng, hỏi một đống như cậu mấy tuổi, họ gì, thích màu gì, mấy thứ linh tinh, sau cuối cùng cũng dừng lại, thở hổn hển lấy hơi.
Thiếu niên vẫn như cũ không nói một lời, vùi đầu đi đường. Lần đầu bị người ta đối xử lạnh nhạt như vậy, mỹ nữ xoa xoa linh hồn nhỏ bé bị tổn thương của mình, ngược lại xoay qua hỏi một tổ viên bên cạnh,”Đồng chí, các ngươi đây là muốn đi đâu?”
“Căn cứ bọn tôi do núi lở nên bị hủy rồi, đang chuẩn bị đến nhà tù trên đảo Trường Xà nương tựa.” Đây cũng không phải bí mật không thể nói ra gì, huống chi bọn họ dưới tình huống nguy hiểm còn không quên nhắc nhở Cung thiếu chạy đi, có thể thấy cũng không phải người xấu, tổ viên kia suy xét một lát liền đáp.
“Trường Xà đảo?” Cô gái nhíu mày, biểu tình trở nên nghiêm túc, thận trọng nhắc nhở,”Tôi khuyên các anh nên mau chóng thay đổi tuyến đường, không cần phải lãng phí thời gian và tinh lực. Trường Xà đảo không lưu người ngoài, hơn nữa trong đó hoàn cảnh cũng rất loạn. Bọn tôi dù đi ngang qua cũng không vào, chuẩn bị lên phía bắc đầu nhập vào Hưởng Thúy Loan, các anh đi cùng bọn tôi không?”
“Không được, bọn tôi người nhiều, chọn đường xa như vậy rất nguy hiểm, các cô đi một mình đi.” Tổ viên kia thấy thái độ cô nói chuyện rất thành khẩn, trên mặt hiện lên nét cười.
Cung Lê Hân quay đầu nhìn mỹ nữ một cái, biểu tình không còn đạm mạc như vừa rồi. Cô gái này tuy có hơi ồn ào, nhưng làm người cũng không tệ lắm.
Người nhiều? Đây chưa phải là toàn bộ? Hai mắt cô gái sáng rực, thầm nghĩ mình thế nhưng gặp phải một đội lớn như thế, thật sự là may mắn! Cô lấy tay vuốt cằm, dùng ánh mắt trao đổi cùng các bằng hữu, sau đó nhìn về phía thiếu niên, ngữ khi đứng đắn chưa từng có,”Cung thiếu, bọn tôi không đi Hưởng Thúy Loan nữa, đường quá xa, cũng không an toàn, cho bọn tôi đi cùng mọi người được không?”
Cung Lê Hân liếc cô một cái, cuối cùng cũng mở miệng,”Căn cứ bọn tôi không tùy tiện thu người lạ.”
“Tôi là Tào Á Nam! Phong hệ dị năng giả cấp hai trung giai.” Mỹ nữ chỉ chỉ chính mình, lại chỉ vào hai thiếu nữ một cao một thấp,”Đây là Dương Hiểu Tuyết, băng hệ dị năng giả cấp hai đê giai, đây là Nhạc Gia, hỏa hệ dị năng giả cấp hai đê giai.” Cuối cùng chỉ vào nam nhân thể trạng to lớn nói,”Đây là Ngụy Quốc, mộc hệ dị năng giả cấp hai trung giai.”
Dứt lời, cô dừng một chút, cười hì hì nói,”Cái này, giờ bọn tôi không còn là người xa lạ đi? Cung thiếu cậu xem, bọn tôi bốn người nhân phẩm tốt, thực lực cao, gia nhập vào đội cậu, khẳng định sẽ vì sự kiến thiết của đội mà góp một viên gạch, cúc cung tận tụy! Thoáng cái có được bốn lao động thanh niên cường tráng, cậu thế nhưng được lợi lớn a!”
Nghe thấy lời nói đùa của cô, người chung quanh đều cười rộ lên, ngay cả Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên mặt lạnh lùng cũng nhếch môi. Chỉ tiếc Cung Lê Hân là một cổ nhân, không thể nào hiểu được tính hài hước của cô, chỉ thản nhiên quét mắt liếc cô một cái, tiếp tục đi.
Tào Á Nam rất có mắt nhìn, biết trong nhóm người này, vị Cung thiếu trông có vẻ chưa trưởng thành này làm chủ, lại thấy cậu tuy tuổi nhỏ nhưng không vì sắc đẹp mà lay động, cũng không bị lợi ích mê hoặc, tâm tính cũng không phải kiên định bình thường, nên kỳ vọng với đội ngũ này lại càng cao, bám riết không tha bu xung quanh Cung Lê Hân du thuyết*, không ngừng nói để bốn người có thể gia nhập nơi tốt này.(* : Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình)
Nói cho tới miệng khô lưỡi rát cũng không thấy Cung Lê Hân cho chút phản ứng nhiệt tình nào, Tào Á Nam trong lòng thấy có chút thất bại, lại đem hành lý sau lưng xoay ra trước ngực, lấy ra vài bình lọ, lấy một bộ dáng tráng sĩ quyết tâm nói,”Xem cho tôi cầu cậu đi Cung thiếu, để bọn tôi gia nhập đi, tôi sẽ đem mấy lọ thịt bò xốt tương quý giá này cho cậu hết! Vị nồng nhiều nước, phía dưới còn trộn cơm, thật sự là tinh phẩm dành riêng cho lữ hành a!”
Từ sau khi động vật biến dị, đã hơn một năm cô không được nếm qua vị thịt rồi, mấy lọ thịt bò xốt tương này bình thường cô đều không dám ăn, chỉ lấy đũa chấm chấm liếm một chút cũng thấy hạnh phúc muốn bay lên, nay lấy hết cho Cung Lê Hân, tâm can cô từng đợt quặn đau, sắp khóc rồi.
Cung Lê Hân chợt dừng cước bộ, đôi mắt vốn đạm mạc giờ phút này đã lóe sáng lên, nhìn thẳng về phía Tào Á Nam. Khóe miệng La Đại Hải run rẩy, thầm nghĩ, Tào Á Nam này bộ đã từng điều tra lão đại sao? Sao lại đâm chính xác vào điểm yếu của lão đại mình thế này?
Tống Hạo Nhiên, Lâm Văn Bác và đám tổ viên tổ hai cũng nghĩ giống như La Đại Hải, cùng dùng một loại ánh mắt đầy ý quái dị nhìn Tào Á Nam.
Đại tỷ lại phạm lỗi rồi! Ngươi là một tên cật hóa không có nghĩa là người khác cũng thế được không? Dùng thịt bò xốt tương trao đổi? Chỉ có ngươi mới nghĩ ra thôi! Nhạc Gia cùng Dương Hiểu Tuyết một trái một phải đi phía sau Tào Á Nam, âm thầm nhéo hông cô. Ngụy Quốc đầu cúi lại càng cúi, dưới ánh mắt quái dị của mọi người mà càng không còn mặt mũi gặp người.
“Thịt bò xốt tương? Có thể cho tôi xem không?” Khi bốn người xấu hổ không biết nói sao, thì Cung Lê Hân mở miệng, thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng, dễ nghe êm ái không nói nên lời.
Tào Á Nam ngây ngốc đem một lọ thịt bò qua. Cung Lê Hân nhận lấy, mở nắp lọ, để sát vào mũi ngửi, đôi mắt to tròn nheo lại, lộ ra biểu tình sung sướng.
“Mấy lọ thịt bò này cho tôi, các người bây giờ là tổ viên của tôi.” Ôm chặt cái lọ trong tay, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mấy lọ khác trong tay Tào Á Nam, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.
Tào Á Nam cảm thấy hai tay đang cầm mấy cái lọ nóng cả lên, vội vàng đưa hết qua, trên mặt mang theo biểu tình đau đớn. Dương Hiểu Tuyết, Nhạc Gia, Ngụy Quốc mấy người còn lại đi đứng liền lảo đảo, trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu niên mặt mày hớn hở ôm mấy cái lọ, khóe miệng run rẩy thầm nghĩ : đúng là mèo đui gặp phải chuột chết*, người cật hóa gặp phải một tên cật hóa khác mà! Khỉ gió**! (* : chỉ sự may mắn ; ** : cái này ta cũng chả bik nó là j nữa, nhưng mà có thể hiểu đại khái là thế, ta nghĩ nếu là tiếng Anh thì nó tương tự với f**k áh, như 1 kiểu chửi chơi thôi, chữ Trung của nó đây 猿粪啊)
Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác đều cúi đầu nhịn cười, giúp Cung Lê Hân cầm lấy mấy lọ thịt trong lòng cậu, vẻ mặt ôn hòa nhìn bốn người nói,”Hoan nghênh gia nhập, đi thôi, đội ngũ còn ở phía trước. Các cô cậu đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng ta xuất phát tới Trường Xà đảo.” Mặc kệ lai lịch bọn họ thế nào, có dụng ý xấu hay không, đụng phải tổ một thì khẳng định không thể trở mình.
“Nga, được!” Bốn người phục hồi tinh thần, mơ mơ hồ hồ đi theo sau Cung Lê Hân.
Vừa vào liền gia nhập tổ một do Cung thiếu dẫn dắt, bốn người này đúng là vận cứt chó mà! Mấy người khác căm hận thầm nghĩ, dùng ánh mắt hâm mộ tị hận nhìn chằm chằm bốn người, thẳng cho tới khi bọn họ thấy nhột lưng, trong lòng bồn chồn, thấy vô cùng bất an mới thôi.
Đến lúc tới chỗ quân đội nghỉ chân, gặp qua vài vị quản lý cùng tổ viên của Cung thiếu, lại hỏi thăm xung quanh về Cung thiếu, bất an cùng thấp thỏm trong lòng bốn người liền biến thành kích động như trúng xổ số, nhất tề cấp cho người đã cống hiến thịt bò xốt tương Tào Á Nam ánh mắt khen ngợi ‘Làm tốt lắm’. Bọn họ vô luận thế nào cũng không nghĩ tới, Cung thiếu không phải tam hệ dị năng, mà là tứ hệ dị năng, không phải cao thủ cấp ba, mà là cao thủ cấp bốn duy nhất hiện nay, là một nhân vật đứng đầu có thể nói là hoành hành vô kỵ, đánh đâu thắng đó của toàn bộ thủ đô C quốc! Tào Á Nam nghe xong tin tức nháy mắt không còn cảm thấy đau lòng nữa, như vô cùng thân thuộc ngồi cạnh Tôn Điềm Điềm và Linh Âm cạnh lửa trại, biểu tình phi thường sung sướng.
“Vương Thao, vào trong rừng mang con mãng xà kia về đi.” Cung Lê Hân giới thiệu thành viên mới với cả đội xong, ngoắc ngoắc Vương Thao.
Vương Thao đồng ý, nhanh chóng túm đuôi cự mãng kéo về, khiến bốn người Tào Á Nam nhìn lần nữa choáng váng, dứt khoát gọi Vương Thao là ‘tráng sĩ’. Vương Thao đã tới cấp hai cao giai điên phong, tố chất thân thể có thể so với siêu nhân, lực mạnh vô cùng, một quyền thôi đã có thể oanh sát một tang thi tiến hóa cấp hai, mấy việc thuộc về thể lực trong tổ cơ bản do hắn phụ trách.
Thấy một cự mãng biến dị lớn như thế, dân chúng trong căn cứ ngạc nhiên không thôi, lần lượt chạy tới xem, thỉnh thoảng còn đưa tay chạm vào lớp vảy băng lãnh của nó, miệng đầy tán thưởng. Cung phụ cùng Lâm lão gia tử cũng tới giúp vui, hứng khởi nghe tổ viên tổ hai miêu tả cảnh tượng chiến đấu kịch liệt lúc đó.
Tiếng ồn ào huyên náo khiến Cung Hương Di luôn bị vây trong bất an cũng bị hấp dẫn mà bước tới. Thấy cự mãng đã chết nằm ở nơi đóng quân, mâu sắc cô lóe lên, bước nhanh qua, vừa đưa tay vuốt vảy cự mãng vừa người chung quanh nghị luận.
Biết được đầu cự mãng này là thú biến dị hỏa hệ cấp ba, hơn nữa là do Lâm Văn Bác giết chết, trong mắt liền lướt qua một tia vui mừng, đến bên người Lâm Văn Bác, vẻ mặt thả lỏng,”Văn Bác, cự mãng này có thể cho em không?” Lúc này, cô nghiễm nhiên đã quên hai người đang trong chiến tranh lạnh. (mắc cười, cả đám làm mình hưởng -_- )
“Nếu không phải nhờ có La Đại Hải dùng kim cương đằng giữ lấy đầu cự mãng này, tôi cũng không giết được nó, cho nên nó không phải của tôi, cô hẳn là nên hỏi La Đại Hải mới đúng.” Lâm Văn Bác liếc cô một cái, trầm giọng nói.
“La Đại Hải?” Cung Hương Di nhíu mày, không biết người trong miệng hắn rốt cuộc là ai.
Lâm Văn Bác chỉ vào nam nhân diện mạo đoan chính đứng cạnh Cung Lê Hân,”Đó chính là La Đại Hải, cậu ta là tổ viên của Cung Lê Hân, theo lý mà nói, tiểu Hân mới có tư cách xử lý đầu cự mãng này, cô nên hỏi ý kiến tiểu Hân đi. Chỉ là, tôi rất muốn biết cô cần đầu cự mãng này có ích gì, thịt nó có độc, không thể ăn.”
Hắn rất hiểu Cung Hương Di, không có đủ ích lợi, cô tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện vô nghĩa. Chính vì tính cách càng có công danh lợi lộc, càng ích kỷ này của cô đã khiến khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng xa, cũng từng chút một làm tình yêu trong lòng hắn bị mài mòn.
“Thịt nó quả thật không thể ăn, nhưng da nó nhẹ lại cứng cáp, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, có thể dùng để chế tác hộ giáp[áo giáp]. Nhưng muốn lột da nó cắt thành từng mảnh, chỉ có thể dùng móng tay của tang thi kim hệ cấp năm cao giai mài thành chủy thủ mới làm được, lúc may cũng chỉ có thể dùng loại kim cùng nguyên liệu mới xuyên qua được. Đúng lúc, trong không gian của em có một bộ công cụ như vậy dùng để cắt may hộ giáp, nếu anh có thể giúp em lấy đầu cự mãng này, em sẽ làm cho anh một bộ hộ giáp. Anh thấy thế nào?” Cung Hương Di trầm ngâm một lát, dùng giọng điệu giao dịch nói. Cô biết rõ Cung Lê Hân và đã sớm thành người xa lạ, cô dù muốn, Cung Lê Hân vẫn tuyệt đối không quan tâm tới. Cung Lê Hân người này lạnh nhạt như vậy, thật sự là cái tính cách ‘Yêu nên tốt, ghét nên xấu’ cố chấp, điểm này giống ý đúc đời trước.
“A~” Lâm Văn Bác cười khẽ, hất cằm nhìn về phía sau lưng Cung Hương Di, đạm thanh mở miệng,”Cô không cần hỏi tôi, trực tiếp thương lượng với tiểu Hân đi.”
Cung Hương Di đột nhiên quay đầu, đã thấy Cung Lê Hân đứng phía sau cách cô chừng một thước, nghiêng đầu thản nhiên nhìn cô, đôi mắt trong trẻo lóe lên một tia hứng thú, hiển nhiên đã nghe nhất thanh nhị sở lời của cô.
“Hộ giáp? Chủ ý này không tồi! Bất quá không cần phải phiền chị, tự em có thể động thủ.” Cậu khẽ gật đầu, từ từ mở miệng.
“Lão đại, cậu chỉ cần lột da mãng xà này ra, cắt thành từng miếng là được, chúng ta có thể dùng tơ của con nhện biến dị lần trước săn được kết lại, chắc hơn dùng kim may nhiều!” La Đại Hải đứng sau cậu hưng trí bừng bừng đề nghị. Có bộ giáp này, chẳng phải về sau bọn họ cũng đao thương bất nhập giống cự mãng này sao? Chẳng phải khi giết tang thi sẽ không còn phải lo ngại, so với lúc trước còn thống khoái hơn sao? Chỉ nghĩ thôi đã thấy hưng phấn a!
Hai mắt Cung Lê Hân sáng rực, sau đó gật đầu đi về phía cự mãng, rút bội đao bên hông ra, dễ dàng lột tấm da chỉ có tang thi kim hệ cấp năm cao giai mới cắt được trong truyền thuyết ra, khiến Cung Hương Di phải trợn mắt há hốc mồm, thở hổn hển.
************************
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.