Chương trước
Chương sau
Tòa cao ốc Đại Hạ, là công trình kiến trúc nổi tiếng của thành phố, vinh danh quốc tế, là kiêu ngạo của biết bao dân chúng nơi đây, giờ cứ như vậy mà chậm rãi ầm ầm sụp xuống, không thể vãn hồi hình dạng ban đầu.
Khói bụi mịt mù che phủ bầu trời, âm thanh sụp đổ vang tận mây xanh, hình dáng ngạo nghễ nay biến thành đống xi-măng cùng thủy tinh xấu xí, bê tông cốt thép gãy đoạn lộ ra bên ngoài như nói ra bi ai của nó.
Trong cabin, ngay cả không khí cũng trở nên ngưng trọng, nhóm binh lính xoay người, không biết là thứ gì trên người gõ vào vỏ thép kêu leng keng, hai mắt bọn họ đỏ bừng nhìn thành phố hỗn loạn như vừa trải qua chiến tranh bên dưới.
Đây là cục diện do chính bọn họ gây ra, thành phố xinh đẹp trước đây cứ như vậy mà bị hủy diệt, tưởng tượng và tận mắt nhìn thấy dù sao cũng bất đồng, khả năng chịu đựng vượt quá khả năng bọn họ, ngay cả người tâm cứng như thép Tống Hạo Nhiên, lúc này cũng không khỏi đỏ mắt, tay cầm súng khẽ run.
Nhóm người sống sót rầu rĩ, nhìn thật kỹ, trong đó đã có người lệ rơi đầy mặt, vô thanh khóc. Một khắc này, không khí trở nên ngưng trệ, sự bất lực, lưu luyến, mê mang, bàng hoàng lặng lẽ đi vào đáy lòng mỗi người, như một cây kim nhỏ, làm bọn họ đau âm ỉ.
Cung Lê Hân buông mi, nhìn chằm chằm vô số tang thi bị phế tích vùi lấp bên dưới, lại nhìn về phía đàn tang thi vẫn như cũ ồ ạt nhào vào đại hỏa, vừa lòng nở nụ cười. Đối với thành thị vốn không có bao nhiêu lưu luyến, nên cậu không thể hiểu được bi ai của mọi người, cậu chỉ biết, đại hỏa này qua đi, mảnh đất khô cằn này sẽ trở thành nơi chôn thây của mấy chục vạn tang thi, mà thành phố này, sẽ được tinh lọc lại hoàn toàn.
Có kết quả nào tốt hơn cái này sao ? Thật rõ ràng, không có ! Cho nên, tất cả bi ai và lưu luyến đều là dư thừa, vô dụng, yếu đuối, cũng như tang thi, nên được loại bỏ triệt để !
Trong lòng âm thầm gật đầu, Cung Lê Hân nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay run rẩy của Tống Hạo Nhiên, tươi cười nhìn hắn, thận trọng mở miệng nói từng câu từng từ,”Tống đại ca, anh xem, ở dưới chết bao nhiêu tang thi ? Hẳn là mấy chục vạn đi ? Một lần đã tiêu diệt được mấy chục vạn tang thi, một ngày kia, chúng ta chắc chắn sẽ giết sạch tang thi ở đây. Đến lúc đó trở về, một lần nữa xây dựng lại mảnh đất khô cằn này thành cung điện rực rỡ thuộc về chúng ta.”
Giết chết Tiêu Lâm, san bằng địa cung, xây dựng một cung điện xinh đẹp thuộc về mình, đây là ước mơ đời trước của cậu, cậu chỉ mới hoàn thành một nửa, đời này, cậu sẽ hoàn thành triệt để nó.
Âm thanh thiếu niên không lớn, lại phảng phất mang theo ma lực nào đó, khiến mọi người đang mê mang giật mình tỉnh táo. Tầm mắt bọn họ chậm rãi dời xuống biển lửa cùng phế tích bên dưới, nhìn về đám tang thi đang tê rống, giãy dụa, cuối cùng hóa thành từng hài cốt cháy đen trong liệt diễm, tinh thần đều phấn chấn lên.
Không ngừng có tang thi lao vào biển lửa, đàn tang thi dày đặc bằng mắt thường có thể thấy được đang từ từ giảm bớt, bị đại hỏa đốt sạch.
“Trận hỏa hoạn này sẽ thanh lọc toàn bộ khu này.” Lâm Văn Bác thấp giọng mở miệng, biểu tình không còn trầm thống,”Chúng ta làm không sai. Thế giới cũ bị hủy trong tay chúng ta, tự chúng ta cũng sẽ tạo ra thế giới mới. Vì cung điện xinh đẹp của chúng ta, mọi người gắng lên !”
Dứt lời, hắn liền ôm lấy thân nhỏ gầy của thiếu niên, cằm cọ lên đỉnh đầu cậu, đôi mắt híp lại đầy ôn nhu cùng ý cười, nhìn xuống mấy cửa hàng bị đại hỏa cắn nuốt phía dưới như đang thưởng thức một phong cảnh tráng lệ.
Thân thể ấm áp của thiếu niên làm lòng hắn ấm áp, cũng lấp đầy linh hồn hắn, ẩn ẩn như rút thứ gì đó cũ kỹ, cố thủ từ linh hồn hắn ra, thay vào đó là sự kiên định cùng niềm tin nồng cháy, khiến hắn say mê không dứt.
Cùng thiếu niên trong lòng dắt tay nhau sáng tạo ra thế giới mới, ý niệm này đã bám rễ ở đáy lòng hắn, phát triển, nhanh chóng lớn mạnh. Yếu đuối cùng bàng hoàng từ khi mạt thế bắt đầu dần bị rễ hút đi, biến thành sức sống mạnh mẽ.
Tống Hạo Nhiên cũng hồi phục tinh thần, kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên thần sắc bình tĩnh, rúc vào lòng bạn tốt, đột nhiên phản thủ, mười ngón tay giao nhau, ửng đỏ trong mắt biến mất, thay vào đó là kiên định cùng tín nhiệm. Một khắc này, hết thảy dĩ vãng hắn hoàn toàn vứt đi, hắn hiểu rõ, mình đang sống trong mạt thế, mà hắn sẽ cùng thiếu niên dắt tay nhau đi đến tương lai thuộc về bọn họ, ý niệm cứ vậy mà đi vào đầu hắn khiến nhiệt huyết sôi trào. ( quả nhiên là bạn tốt, ý nghĩ cũng giống nhau =]]]]])
Qua tai nghe trên đầu, toàn bộ hai mươi bộ đội đặc chủng trên các trực thăng khác cũng nghe thấy tuyên ngôn đầy tươi sáng của Cung thiếu. Nhìn các cao ốc lần lượt sụp xuống, chấp niệm của bọn họ cũng theo đó sụp đổ, lấy ước mơ của Cung thiếu làm cơ sở, một tín ngưỡng mới sinh ra.
Người sống sót trên máy bay từ khi biết quân đội cho nổ cả khu này để cứu bọn họ, thì trong lòng chỉ có một ý niệm : Phải sống ! Mặc kệ gian nan thế nào đều phải cố gắng sống !
Mà nhóm người sống sót đi cùng máy bay với Cung Lê Hân lại càng khắc sâu điều này. Tên thanh niên kia yên lặng ngồi sau Cung Lê Hân, chuyên chú dõi theo bóng lưng gầy yếu lại thẳng tắp của cậu, trong mắt là ngọn lửa cháy rực.
Bốn máy bay không còn lưu luyến, dứt khoát quay đầu, bay về căn cứ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bốn giờ chiều, thí nghiệm kiểm tra dị năng sắp hoàn thành. Mấy người Cung Viễn Hàng, Lâm Mậu không còn tâm trí để ý kết quả, nôn nóng ngồi chờ trong phòng chỉ huy. Cung Hương Di cũng bỏ qua công tác, tinh thần không yên ngồi cạnh.
Điện thoại vệ tinh dưới ánh mắt chăm chú nóng rực của mọi người rốt cuộc tích tích vang lên. Thân thể Cung Viễn Hàng chấn động, nhanh chóng bắt lấy điện thoại.
Một tia vui mừng lướt qua đáy mắt, biểu tình căng cứng của ông khẽ thả lỏng, thấp ứng vài tiếng sau đó cắt điện thoại, nói với mọi người,”Năm mươi hai người sống sót toàn bộ an toàn cứu ra, bên ta không có thương vong, nửa tiếng sau về đến căn cứ. Ra chuẩn bị tiếp đón đi.”
Mọi người trong nháy mắt ngẩn người, cơ hồ không tin vào tai mình. Nhiệm vụ lần này khó khăn thế nào, lòng bọn họ hiểu rõ. Cho dù phái đi vạn người, cũng không chắc có thể an toàn trở ra. Bọn họ đã nghĩ tới bộ dáng ra vẻ của Cung thiếu, sẽ nhanh chóng muốn quay về; cũng có khả năng sẽ thương vong nghiêm trọng, chật vật quay về; cũng có khả năng sẽ chết ở đó.
Tóm lại, bọn họ dự đoán hàng trăm kết quả, nhưng hề nghĩ đến kết quả này ! Cung thiếu rốt cuộc đã làm như thế nào ? Mọi người buông mi trầm tư, ngay cả Cung Viễn Hàng cũng khẩn cấp muốn biết rõ tình huống.
Nhi tử mang đến kinh hỉ liên tiếp cho ông khiến ông không kịp thừa nhận.
Cung Hương Di thầm thở phào nhẹ nhõm, đi cùng người quản lý vật tư cao nhất Lâm lão gia tử đi chuẩn bị. Năm mươi hai người sống sót, lại phải tốn bao nhiêu vật tư đây ? Chỉ mong trong đó có thể tìm thấy vài dị năng giả thực lực không tồi. Cô hốt hoảng nghĩ.
Nửa tiếng sau, bốn trực thăng đúng giờ về đến, chậm rãi đáp xuống sân bay. Một vài người dân nghe tin chạy tới, nghểnh cổ nhìn ngóng, hy vọng tìm thấy người thân thất lạc.
Thấy tiểu nhi tử dẫn đầu mở cửa, chạy về phía mình, Cung Viễn Hàng nhịn không được tiến lên vài bước, giang tay nghênh đón.
Ôm lấy thiếu niên nhào vào lòng mình, Cung phụ xoa mái tóc cậu, biểu tình yêu thương không nói nên lời. Nhi tử còn nhỏ như vậy đã buộc phải trưởng thành, làm lòng ông đau đớn co rút từng cơn.
Vỗ vỗ vài cái lên lưng nhi tử, Cung Viễn Hàng thu lại từ ái trên mặt, để cậu cạnh hai người Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác, tiến lên chào đón những người sống sót.
Sau khi bước tới bắt tay an ủi vài người, Cung Viễn Hàng để nhân viên hậu cần đưa bọn họ xuống kiểm tra, có hiềm nghi thì cách ly, không có thì đưa đi đăng ký hộ tịch cùng thí nghiệm dị năng là có thể phân phòng nghỉ ngơi.
An trí xong bọn họ, ông nhìn hai mươi bộ đội đặc chủng lần lượt bước tới tạm biệt tiểu nhi tử, biểu tình có chút đăm chiêu. Ông cảm thấy những chiến sĩ này đã thay đổi đâu đó, khí chất so với lúc trước càng thêm thanh lãnh, ánh mắt cũng thêm kiên định, trong thái độ thận trọng với tiểu nhi tử lộ ra sùng kính, đó là loại tư thái thần phục.
Hiển nhiên, Lâm Mậu cũng nhìn ra điều đó, cùng Cung Viễn Hàng liếc nhau một cái, thoải mái mở miệng,”Đi thôi, vào hội nghị nghe bọn họ báo cáo nhiệm vụ.”
Cung Viễn Hàng tươi cười, nhấc chân bước vào phòng chỉ huy.
“Thiếu niên kia có quan hệ gì với lãnh đạo căn cứ các anh thế ?” Thanh niên đưa chocolate khi nãy nhìn Cung Lê Hân đang cùng Cung Viễn Hàng rời đi, hiếu kỳ hỏi nhân viên công tác.
“Đó là Cung thiếu.” Nhân viên công tác biểu tình nghiêm nghị nhìn hắn chớp một cái, ngữ khí liền trở nên kiêu ngạo,”Con trai Cung thủ trưởng, băng hỏa phong tam hệ dị năng giả, cũng là người có thực lực mạnh nhất căn cứ bọn tôi, nghe nói năm nay mới 16 tuổi !”
Nguyên lai là Cung thiếu, không phải Cung Thiệu ! Thanh niên giật mình nghĩ, lại bị một đề tài khác hấp dẫn, chần chờ hỏi,”Anh nói cậu ấy là dị năng giả ? Dị năng là gì ?” Khi hắn ra câu hỏi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Nói đến dị năng, nhân viên công tác liền trở nên nhiệt tình, thao thao bất tuyệt giải thích, cuối cùng hảo tâm nói,”Các cậu lát nữa cũng phải đi kiểm tra dị năng, nếu là dị năng giả, thì về sau sống cũng tốt hơn.”
Thanh niên kinh ngạc gật đầu, trong đầu lặp lại lời người kia, hiểu rõ mình chưa hề nhìn thấy dị năng trong lời anh ta, thoáng bất an.
Nhân viên công tác nói xong, lại nhớ mấy người này là do Cung thiếu cứu về, liền hỏi phong thái Cung thiếu cứu người. Thanh niên kia nhanh chóng vứt bất an trong lòng ra sau đầu, sắc mặt rạng rỡ kể lại công lao vĩ đại của Cung thiếu.
Trong phòng hội nghị, Cung Lê Hân một tay đút trong túi, gắt gao nắm lấy chocolate thanh niên kia đưa cho, yên lặng nuốt nước miếng, suy nghĩ không biết đã sớm bay tới nơi nào.
Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác thay phiên báo cáo tỉ mỉ nhiệm vụ lần này, làm toàn bộ người trong phòng nghe xong liền choáng váng.
Chờ cả hai nói xong, Cung Viễn Hàng trầm mặc thật lâu mới yếu ớt mở miệng, vẻ mặt còn chút hoảng hốt,”Các con cho nổ tòa Đại Hạ ? Toàn bộ khu đó đều bị cháy thành đất khô cằn ?”
“Dạ phải.” Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác bình tĩnh đáp, trên mặt không chút hối hận.
Cung Viễn Hàng suy sụp ngã ngồi xuống ghế, mắt không có tiêu cự nhìn vào khoảng không, tưởng tượng tình cảnh tòa Đại Hạ sụp xuống. Mấy người phụ trách dùng ánh mắt như nhìn phần tử khủng bố nhìn ba người.
“Ha ha ha!” Lâm lão gia tử hồi thần đầu tiên, vỗ tay cười lớn,”Hảo, dũng cảm phá bỏ ràng buộc cũ, không bị ảnh hưởng bởi ngoại vật, đủ quyết đoán, đủ khi phách ! Quả nhiên là loạn thế sinh anh hùng, anh hùng xuất thiếu niên ! Viễn Hàng, ông đã sinh một hảo nhi tử !”
Sau khi Lâm Mậu bật cười, Cung Viễn Hàng còn đang trầm ngâm, lúc này cũng cười rộ lên, tiếng cười cực kỳ vui sướng. Nhi tử đã trưởng thành như thế, so với tưởng tượng của ông càng thêm kiên cường quyết đoán, ông đã có thể yên tâm.
Căn cứ này, ông vốn định giao cho Hạo Nhiên hoặc Văn Bác, xem ra, giao cho con trai Cung Viễn Hàng hắn là thích hợp nhất ! Nghĩ đến đây, Cung Viễn Hàng lại bật cười.
Vài người phụ trách sau khi nghĩ thông, thái độ với Cung Lê Hân càng thêm cẩn thận. Toàn bộ khu Đại Hạ nói tạc liền tạc, một chút do dự cũng không có, đủ ngoan ! Bọn họ xem như xong !
Cung Hương Di đem biểu tình của cha, Lâm tổ phụ cùng sáu người phụ trách thu vào trong mắt, cắn chặt răng, chậm rãi cúi đầu. Cung Lê Hân ngoan tuyệt đến liều lĩnh như vậy, mình lấy gì đi đấu với nó ? Hay là thôi đi !
Mờ mịt nhìn qua cha đang cười to, Cung thiếu vân vê chocolate trong tay, trong lòng thầm nghĩ : Hội nghị khi nào thì chấm dứt ? Mình muốn ăn chocolate. Ân, tổng cộng có sáu viên, papa một viên, Lâm tổ phụ một viên, Tống đại ca một viên, Lâm đại ca một viên, mình có thể ăn hai viên !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.