Trải qua nửa năm huấn luyện cọ xát này, toàn bộ việc phân công nhiệm vụ của căn cứ S thị đã được thống nhất do… cơ quan quản lý và phân phối. Gần như toàn bộ người bình thường đều đảm nhận những công tác trụ cột đơn giản hằng ngày, gần trăm vạn người ăn uống ngủ nghỉ và bắt đầu cuộc sống mỗi ngày, đều dựa vào bọn họ dốc hết sức chống đỡ. Còn ở phía bên kia, gần mấy nghìn tiến hóa giả chủ yếu tiến hành công tác hằng ngày ở ngoài căn cứ. Dị năng của mỗi tiến hóa giả đều không giống nhau, tổng bộ phân nhiệm vụ bất đồng cho tiểu đội của bọn họ. Có tổ chức nhân loại phổ thông tiến hành trùng kiến căn cứ, có nhân viên dẫn đầu đi mở rộng lục địa, việc trọng yếu nhất là —— Ở lân cận nguồn nước S thị là một loạt dải ngăn cách khu vực đề phòng thú biến dị tập kích lần nữa.. Từ sau sự kiện hơn bốn tháng trước, thú biến dị chưa từng ngừng tập kích. Đôi khi là một con biến dị thể cấp B dẫn đầu đám thú biến dị cấp thấp hơn đi “Chịu chết”, đôi khi lại có vài con biến dị thể cấp A thực lực cường hãn chỉ huy đám thú biến dị khác ác chiến với các tiến hóa giả. Chúng nó ở trong mỗi lượt tập kích càng ngày càng có tính tổ chức, làm nhân loại chống cự cũng càng ngày càng gian nan. Nhưng không thể phủ nhận chính là, trong suốt khoảng thời gian hơn bốn tháng này, nhân loại không còn bị tập kích bởi một con biến dị thể cấp S nào, hay nói cách khác —— Không còn phải trả giá đại giới đau đớn như vậy nữa. Cuộc giao chiến giữa các chủng tộc hiện nay thật giống như mỗi trận ma sát nhỏ, càng không ngừng giao đấu thăm dò, duy trì một loại an bình bên ngoài. Đối với đại bộ phận người ở bên trong căn cứ, đối với những người thường không cần phải đi chém giết với đám biến dị thú ở ngoài căn cứ mà nói, bọn họ thậm chí còn ẩn ẩn cảm thấy bầu không khí có một chút an bình. Giống như… Không còn có uy hiếp bên ngoài nữa. Chỉ có trời càng ngày càng nóng bức đang nhắc nhở sự thầm lặng, nguy hiểm chưa bao giờ thực sự kết thúc, sự tồn tại của mạt thế vĩnh viễn không thể xem nhẹ. Mặt trời nóng cháy như một trái cầu lửa, cao cao vững vàng ở trên bầu trời xanh thẳm. Phóng mắt ra vạn dặm, bầu trời trong vắt sạch sẽ không có một áng mây, tựa như bị ngọn lửa gay gắt làm cho kinh sợ, chỉ có nhiệt độ dần dần nóng cháy khốc liệt đang ám chỉ dị biến của thời tiết. Lúc Cảnh Hạ mới đi ra từ phòng thí nghiệm của sở nghiên cứu dưới lòng đất, vì ánh sáng chói mắt của mặt trời mà híp mắt lại. Ở trong loại không khí nóng cháy thiêu đốt này, cậu cũng không giống một ít người đi đường chỉ mặc áo ba lỗ phong phanh đơn giản trên đường phố, một bộ hận không thể cởi sạch toàn bộ quần áo để ***. Áo sơ mi màu trắng cùng quần dài sáng màu, ở loại thời tiết ánh nắng rực rỡ này, cũng có thể làm dịu một chút nhiệt độ của mặt trời. Tố chất thân thể của tiến hóa giả cao hơn rất nhiều so với người bình thường, cho dù ở trong thời tiết như vậy, chỉ cần không vân động kịch liệt, Cảnh Hạ cũng sẽ không cảm thấy quá nóng. Nhưng cậu vẫn chọn đi ở nơi có bóng râm, có thể tránh khỏi cái nóng này bao nhiêu thì tránh bấy nhiêu.. Bắt đầu từ mùa đông năm trước, thời tiết hay thay đổi thất thường kéo dài đến bây giờ, đã qua gần nửa năm. Mặt trời đang treo giữa không trung kia dường như so với lúc trước còn lớn thêm một vòng, lúc trời đông giá rét nhiệt độ lại hơn ba mươi độ, qua bốn năm tháng hiện tại, lại đạt đến con số đáng sợ bốn mươi độ. May mà thân thể của người bình thường so với trước mạt thế cường hãn hơn nhiều, nếu không thì chỉ với thời tiết này, liền có thể tạo thành rất nhiều trường hợp bị cảm nắng. Lúc Cảnh Hạ lấy tốc độ cao nhất chạy tới khu 53 tổng bộ phân công quản lý, Kỷ Xuyên Trình và Vu Giai đã ở dưới mái hiên đợi hồi lâu. Bên hông trái của Kỷ Xuyên Trình kẹp một cây súng ống màu đen thật dài, đáy súng chỉ dùng kim loại màu bạc thiết kế thành cơ cấu phức tạp, mà thân súng thì đơn giản hơn nhiều, chỉ có nòng súng màu đen thon dài thẳng tắp là có thể làm cho người khác cảm nhận được một loại khí tức lành lạnh. Y thẳng người đứng dưới bóng râm, lúc thấy Cảnh Hạ từ đằng xa chạy tới, khuôn mặt lạnh lùng lại nhu hòa rất nhiều, nhẹ gật đầu nói: “Tình huống ở sở nghiên cứu thế nào rồi?” Bởi vì chạy thật sự quá vội, trên cái trán đầy đặn trắng nõn của Cảnh Hạ có một tầng mồ hôi mịn, cậu giơ tay gạt đi. Đôi má vì chạy gấp mà có một chút ửng hồng, cậu hơi bình ổn khí tức, trả lời: “Em đến chỗ của giáo sư Tề xem trước, ông và những người khác đang cùng nhau nghiên cứu Stab-3, còn ở chỗ Kỳ Dương thì đang giải phẩu một con biến dị thể cấp B. Trước mắt Kỳ Kỷ rất an toàn, không có bất cứ khác thường nào.” Vu Giai vừa lúc phát hiện một chút vấn đề của chuôi đao, liền quay người trước tiến vào tổng bộ phân công quản lý chuẩn bị đổi lại vũ khí một chút, dưới mái hiên chỉ còn lại hai người Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình đối mặt với nhau, những tiến hóa giả khác đang tập thể dục trước khi tiến hành nhiệm vụ trên bãi sân trống cách khoảng mười thước. Sau nửa ngày trầm mặc, Kỷ Xuyên Trình đột nhiên hỏi: “Kỳ Dương và giáo sư Tề không cùng nhau nghiên cứu Stab-3 sao?” Bỗng nhiên bị hỏi vấn đề này, Cảnh Hạ giật mình trong chốc lát, sau đó liền nhớ tới đáp án hỏi thăm được từ một người trợ thủ. Đôi mày thanh tú chợt nhíu lại, Cảnh Hạ than nhẹ một tiếng, hồi đáp: “Nghe người ta nói, Kỳ Dương và giáo sư Tề ở trên vấn đề Stab-3 đã xảy ra mâu thuẫn, hiện tại bọn họ đang lấy hai loại phương thức khác nhau để nghiên cứu thiết kế mô hình Stab-3.” Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Kỷ Xuyên Trình trầm ngâm một lát, lại hỏi: “Giáo sư Tề… Cho phép cậu ta đi làm những việc kia?” Bởi vì gần đây đám thú biến dị hải dương đang bắt đầu hoạt động dần dần, nhiệm vụ của Kỷ Xuyên Trình cũng càng ngày càng nặng nề, y cũng không có quá nhiều thời gian đi sở nghiên cứu quan tâm đến tiến độ thí nghiệm, bởi vậy đối với mấy chuyện này cũng không biết gì. Cảnh Hạ gật đầu: “Ừm, em cũng cảm thấy kỳ quái. Giáo sư Tề còn đem cả một đoàn đội tiến hành thí nghiệm nghiên cứu cho ông, chắc là… Đến bản thân giáo sư Tề cũng không có lòng tin, có thể xác định khai phá Stab-3.” Tuy tuổi rất trẻ, nhưng danh hiệu tiểu quái vật của Kỳ Dương cũng không phải kêu chơi. Trước hết từ hàng loạt trường đao kiểu A mới, đến cây súng pháo điện với cường độ cao; từ hàng loạt máy chiến đấu cấp A lúc đầu, đến hàng loạt chuỗi vũ khí Stab nổ mạnh nhất. Những điều này đều là do một mình Kỳ Dương độc lập nghiên cứu ra được, cũng đã trở thành vũ khí của sở nghiên cứu căn cứ S thị. Có thể nói, tuổi cũng không thể coi thành thực lực, cho dù là thời gian tích lũy ra trí tuệ cùng kinh nghiệm cũng không thể hoàn toàn ngăn cản một thiên tài sinh ra đời. Vu Giai cho dù chán ghét chửi bới Kỳ Dương thế nào, cũng từng có lúc lơ đãng đề cập với Cảnh Hạ. Toàn bộ thành viên đội A của bộ đội cấm khu đều là tinh anh bậc nhất tinh của Hoa Hạ, đối với từng phương diện, lực lượng trẻ tuổi. Trong đó, đội trưởng Kỷ Xuyên Trình có thể nói là thiếu tá trẻ tuổi nhất của Hoa Hạ, tiền đồ sáng lạn. Mặc khác, Kỳ Dương chỉ nhập ngũ muộn hơn Kỷ Xuyên Trình một năm cũng tuyệt đối nhân tài hiếm có của Hoa Hạ. Cha mẹ của hắn chính là nghiên cứu viên của bộ đội cấm khu. Kỳ Dương sinh ra ở cấm khu, từ nhỏ đã được làm quen với các loại khoa học kỹ thuật tiên tiến mới lạ, thậm chí vào lúc mười hai tuổi đã tham dự vào cuộc nghiên cứu tên lửa kiểu mới, trở thành một nghiên cứu viên dự bị trong đó. Kỳ Dương chưa bao giờ rời khỏi cấm khu, hoặc là nói, hắn chưa từng rời khỏi ngọn núi lớn này. Bởi vì hắn sinh ra đã đặc thù, hắn ngay từ đầu đã được quyết định vì cha mẹ mà phải ẩn sâu trong cấm khu. Về sau, thiên phú đặc biệt đáng sợ của hắn được biểu hiện ra, càng khiến Hoa Hạ phải dùng hết tài nguyên để lưu lại hắn. Vu Giai đã từng phàn nàn như vầy: “Tính cách của tên biến thái kia nhất định là được bồi dưỡng từ nhỏ mà ra, cậu không biết đâu, lúc hắn năm tuổi đã bắt đầu giải phẫu các loại động vật như thỏ, ếch xanh rồi đó Người nào sẽ làm được chuyện như vậy chứ” Sau khi nghe câu đánh giá này của Vu Giai, Cảnh Hạ lại có chút trầm mặc. Lúc năm tuổi, Cảnh Hạ đã từng một lần cho rằng mình là người bi thảm nhất trên thế giới. Cha ngoại tình bị phát hiện, còn sinh ra một đứa con riêng lớn đến 3 tuổi. Tình nhân lên kế bắt cóc cậu làm cậu thiếu chút nữa mất mạng, thậm chí làm tức chết mẹ của mình. Nhưng những chuyện này, so với Kỳ Dương… Lại làm cho Cảnh Hạ cảm thấy một trận mao cốt tùng nhiên (sởn hết gai óc. Một đứa trẻ mới năm tuổi, căn bản không có khả năng tự chủ để tiến hành những thí nghiệm này. Như vậy, khiến hắn trưởng thành sớm như vậy mà tiến vào một ít lĩnh vực nghiên cứu không nên tiến vào, nhất định là cha mẹ của hắn, hoặc là… Là những người lớn khác. Bởi vì thiên tư thông minh, cho nên đã sớm được truyền thụ vào những số liệu thí nghiệm lạnh như băng cùng phương thức nghiên cứu. Đây là một loại tài nguyên phong phú dưới tình huống được bồi dưỡng bậc nhất, nhưng cũng đã bóp chết tuổi thơ hồn nhiên nhất của một đứa trẻ, để cho nhân sinh của hắn vĩnh viễn bị tổn thương không có cách nào đền bù được. Tất cả nhân đều có quả, tạo thành tính cách “Vì nghiên cứu mà bất chấp thủ đoạn” của Kỳ Dương hôm nay, tất nhiên là những người đó cũng thật không ngờ có kết cục hôm nay. Nghĩ vậy, Cảnh Hạ lại thở dài thật dài, khóe môi gợi lên một nụ cười bất đắc dĩ, nói: “A Xuyên, lý trí của em làm em lo lắng khi đặt Kỷ Kỷ ở chỗ Kỳ Dương, nhưng trong lòng em lại làm em có chút cảm thấy… Anh ta không phải người vô tình như vậy.” Đôi mắt thâm thúy đen kịt của Kỷ Xuyên Trình gắt gao nhìn chăm chú vào Cảnh Hạ, hơi gật đầu, cũng không mở miệng. Cảnh Hạ vươn mắt nhìn về vùng biển rộng xa xôi. Địa thế chỗ đứng của bọn hắn tương đối cao, là một sườn núi nhỏ hơn 30m có thể xuyên qua tường đê cao ngất nhìn biển cả mênh mông xanh thẫm xa xa kia. Nước biển được ánh mặt trời chiếu xuống hiện lên một tầng ánh sáng lăn tăn, màu xanh thẵm sạch sẽ thuần túy này ở cùng một chỗ với màu vàng sáng lạn chói mắt, hợp thành một cảnh tượng mỹ hảo an bình. Cảnh Hạ mỉm cười nói: “Dù cho trước kia đã thấy qua việc tàn nhẫn mà anh ta đã làm với một ít thú biến dị, nhưng em vẫn cảm thấy, anh ta sẽ không làm những chuyện đó với Kỷ Kỷ. Thời điểm em biết hanh ta, chỉ cảm thấy anh ta là một nhà khoa học điên cuồng vô sỉ, nhưng hiện tại… Không biết từ lúc nào bắt đầu, em cảm thấy được anh ta đã thay đổi.” Nghe thế, đôi mắt của Kỷ Xuyên Trình lại hơi mở to, môi mấp máy: “Em cảm thấy cậu ta thay đổi?” “Ừ.” Quay đầu nhìn vẻ kinh ngạc của người đàn ông anh tuấn, Cảnh Hạ kéo môi cười yếu ớt: “Tuy thời gian quen biết không lâu, nhưng ít nhất hiện tại em biết rõ, anh ta cũng chỉ là một người bình thường.” Giống như chợt nhớ tới chuyện gì, Cảnh Hạ cười nhẹ nói: “Anh chắc không biết, lúc trước khi em nhìn hanh ta làm thí nghiệm với Kỷ Kỷ luôn thấy anh ta vuốt cổ tay phải của mình, em đã từng hỏi anh ta, nơi đó có phải có đồng hồ hay là thứ gì không, anh biết anh ta đã trả lời thế nào không?” Cách đó không xa, khẩu lệnh tập hợp đội ngũ đã bắt đầu vang lên, Kỷ Xuyên Trình bất động thanh sắc nâng mắt con mắt liếc quét qua, hỏi: “Trả lời thế nào?” Cảnh Hạ nhớ lại một phen, sau đó cười nói: “Anh ta nói, anh ta từng bị thương ở chỗ này, tuy về sau đã được Tần Sở dùng dị năng trị tốt đến vết sẹo cũng mất đi, nhưng đôi khi vẫn sẽ nhớ tới loại đau nhức trước kia. Nghe nói sờ một cái có thể giảm bớt đau đớn, anh ta liền làm như vậy.” Tiếng thủy triều vỗ bờ lúc này lại mười phần đột ngột lộ ra, giọng nói của Cảnh Hạ cũng lộ ra một chút xa xăm, phảng phất như từ chân trời xa xôi truyền tới, lại làm cho người khác nắm bắt không được. “Nét mặt của anh ta rõ ràng là một loại hoài niệm cùng bi thương, lại cứng rắn muốn giả ra một bộ giỡn cợt. Lại làm em nhớ tới anh trước đây, đã từng bị Kỷ Tướng quân phạt quỳ trước biệt thự cả ngày, mặt trời chiếu xuống khiến anh cũng sớm bị cảm nắng rồi, anh vẫn không khuất phục.” Nghe thấy chủ đề bỗng nhiên kéo đến trên người mình, Kỷ Xuyên Trình bởi vì lời nói trước đó của thanh niên mà sắc mặt biến đen cũng dần dần giảm bớt, y nâng một bên mày, hỏi: “Anh không khuất phục?” Cảnh Hạ nói như dĩ nhiên: “Đúng thế, em còn nhớ lúc ấy là em thay anh cầu tình, Kỷ Tướng quân mới tha thứ cho anh đó. Ài… Nói đến chuyện này, anh còn thiếu em một phần tình đó nha” Kỷ Xuyên Trình rủ mắt, lạnh lùng nhìn quét qua hắn một cái: “Anh là vì ai bị phạt hả?” Cảnh Hạ hơi ngẫm lại một chút liền nhớ ra tất cả, gọn gàng dứt khoát nói: “Anh là vì việc tư mà dùng xe quân đội đêm khuya đi nhanh tới quán rượu tìm em, mới có thể bị…” Thanh âm tới đây im bặt, Cảnh Hạ cười khan hai tiếng, sắc mặt bay lên một tầng hồng phấn nhàn nhạt, hắn có chút không dám ngẩng đầu đi nhìn vẻ sắc đối phương. Tiếng hừ lạnh từ trong cổ họng nhẹ nhàng phát ra, Kỷ Xuyên Trình nhấp môi mỏng che lại vẻ đùa giỡn trong ánh mắt, hỏi: “Sao không nói tiếp đi?” Nuốt nước miếng một cái, Cảnh Hạ giơ hai tay lên: “A Xuyên Em sai rồi” Hoàn
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]