“Phụt!” Thật khó khăn mới chạy thoát nhưng cuối cùng Tây Ma cũng kiệt lực, hộc máu ngã xuống đất không dậy nổi. 
Lực lượng Tây Ma đã cạn kiệt, trói buộc không còn, Duẫn Tu rốt cuộc thần trí thanh tỉnh. 
Phức tạp nhìn Tây Ma một cái, Duẫn Tu nói: “Ta cho rằng ngươi sẽ lấy ta làm lá chắn.” 
Tây Ma lật người, nhếch môi cười: “Cần…để lại một đồng loại cùng ta…sinh tồn tại thế giới này…” Bằng không sẽ rất cô độc! 
Duẫn Tu ngồi xổm xuống: “Lúc trước lợi dụng ta như vậy không sợ ta báo thù? Bây giờ ta dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi.”  
Tây Ma không hề gì mà cười.”Giữ lại mạng của ngươi là ý của ta, nếu ngươi muốn giết ta, ta cũng không có cách nào phản kháng. Bất quá còn chưa đến mức sẽ hối hận.” Sống cô độc một mình còn không bằng chết! Chết là xong hết mọi chuyện. 
Duẫn Tu có chút buồn bực chữa trị cho Tây Ma, thấy đối phương kinh ngạc, Duẫn Tu nói: “Cũng như ngươi, ta cũng không muốn sống một mình.” Cho dù là quái vật cũng phải có đôi có cặp nương tựa lẫn nhau.  monganhlau.wordpress.com 
Tây Ma nhếch môi một cái: “Vậy làm phiền ngươi, bây giờ ta không khác gì tàn phế.” 
Duẫn Tu nhìn trời: “Nếu bị Thương Triệt đuổi lần nữa thì cùng lắm chết chung thôi.” 
Duẫn Tu nói xong thì nâng Tây Ma dậy, hai người cần phải tìm một chỗ nghỉ ngơi. 
Thật ra tình huống bọn họ cũng không tệ lắm, tuy Tây Ma bị thương nhưng Duẫn Tu vẫn toàn vẹn. Hai người lại không sợ thây ma, chỉ cần không chạm mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trong-sinh-chi-song-sinh-tu/1341334/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.