Chương trước
Chương sau
Dựa theo yêu cầu Thương Triệt, Mộc Bác tập trung năng lực tinh thần, cuối cùng cũng tự mình cảm nhận được loại tồn tại huyền ảo này, Thương Triệt chỉ có thể nói miệng, không thể lý giải trực quan được.
Theo như lời Thương Triệt, tinh thần lực phân chia dựa vào độ đậm nhạt của màu vàng, nhưng không phải tuyệt đối. Không bài trừ cá nhân yêu thích, có người biến tinh thần thành màu đỏ, lam, thậm chí là xanh.
Vật sinh ra từ ý niệm và mười mấy năm giáo dục chủ nghĩa duy vật của Mộc Bác phải nói là cực kỳ mâu thuẫn.
Bất quá, thây ma cũng đã xuất hiện, dị năng phổ biến, tinh thần lực gì gì đó, không cần quá ngạc nhiên.
Cố gắng cảm ứng năng lượng như lời tiểu Dịch, Mộc Bác chậm rãi tiến vào cảnh giai.(đại loại như cảnh giới ý)
Thấy anh trai nhà mình tiến vào cảnh giai, Thương Triệt cũng ngồi xếp bằng bên cạnh đề cao tinh thần lực.

Không có gì để làm, Không Không trên cổ tay Thương Triệt xoay xoay hóa thành hình tượng trẻ con mập mạp. Đi tìm hai vị lão nhân Mộc gia bán manh thôi, Lâm quản gia thật sự làm đồ ăn rất ngon a ~

Thương Triệt bên này gặp đệ tử tốt Mộc thiếu tướng, hai anh em cũng là tuyệt đối tin tưởng nhau. Bởi vậy, Thương thiếu dạy hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng bên Dạ Húc và Mông Á thì xảy ra vấn đề nghiêm trọng.
Thứ nhất, Dạ Húc vẫn duy trì hoài nghi với lý luận tinh thần lực mà Mông Á đưa ra.
Thứ hai, Dạ Húc cảm thấy, trong cái đầu của nó, ngoài não ra hẳn là không có thứ gì khác. (thế trong đầu anh ngoài não ra còn có thứ khác à?)(Dung:nàng thông cảm anh ấy bị ngược quá mà bi zờ suy nghĩ hơi bị ấu trĩ ko chịu đc ^.6)
Nói nửa ngày Dạ Húc vẫn không hiểu, Mông Á bắt đầu tức giận ‘Ngươi rốt cuộc có học hay không?’
Nếu không phải Thương Triệt yêu cầu, nó mới lười quản người này.
Dạ Húc đảo mắt. “Vấn đề không phải ta có học hay không, mà là thứ này căn bản không đáng tin. Ta biết tiểu Triệt có ý tốt, nhưng thứ này là thây ma các ngươi học, vô dụng với dị năng giả chúng ta! Tiểu Dịch đã từng nói, năng lực của cậu ấy cùng loại với hệ niệm lực. Nhưng đáng tiếc, cho tới bây giờ, rất ít dị năng giả hệ niệm lực thành công. Cho nên, có thể đó là một loại dị năng, nhưng cũng chia đối tượng người và thây ma đi? Có lẽ nó thích hợp với thây ma, đặt trên người nhân loại lại không có tác dụng.”   monganhlau.wordpress.com
Chỉ cần chuyện Dạ Húc không muốn làm, hắn có thể nói ra một đống lý lẽ. Mặc kệ người khác có tin hay không, tự hắn tin hắn là được.
Mông Á rất thông minh, thấy thái độ Dạ Húc liền rõ ‘Ngươi không tín nhiệm ta đúng không? Thậm chí không tín nhiệm Thương Triệt!’
Viết xuống một đoạn, Mông Á nhìn thẳng mắt Dạ Húc. Kỳ thật Dạ Húc không tín nhiệm cũng là bình thường, nó và Thương Triệt suy cho cùng vẫn là thây ma, không phải sao?
Dạ Húc tạm dừng vài giây, mang theo chút khí thế côn đồ cười nói: “Nói bậy bạ gì đó, trẻ con suy nghĩ nhiều không có lợi cho phát dục.” Nói xong liền đứng dậy ra ngoài.
Mông Á “…”
Dạ Húc ra ngoài chốc lát thì hướng đến Mộc gia.
Trên đường lại bị một trò hay trì hoãn.
Dạ Húc trước đây cảm thấy, Hoắc Cương này tuy mắt nhìn gái kém, nhưng tổng thể cũng không tệ lắm.
Sau lại phạm vài chuyện, Dạ Húc từng suy xét đuổi hắn ra khỏi tổ năm người, hoặc là tổ chức đoàn đội lại một lần nữa. Đối với người đã định trước bị đào thải, Dạ Húc không có dư thừa tinh lực đi khuyên bảo.
Chủ yếu là bận quá, không có thời gian đi quản mấy chuyện vụn vặt này.
Nhưng, trong lòng ít nhiều cũng có chút chán ghét.
Bất quá loại khó chịu này khi nhìn thấy hắn bị tiểu Hắc đuổi đánh liền kỳ tích biến mất.
Nhìn ra được Hoắc Cương trước bị người giáo huấn, dị năng không thể sử dụng không nói, một cánh tay bây giờ còn không thể dùng. Quả thật là bị tiểu Hắc đơn phương chà đạp.
Tiểu Hắc này cũng thật hài hước, ước chừng biết Hoắc Cương hiện tại không phải đối thủ của nó, toàn là chơi nhảy trên người người ta không.
Lúc thì cắn chân, lúc đâm vào người, lúc kéo tay… Hoắc Cương muốn túm nó, nhưng ngặt nỗi tiểu Hắc quá nhanh. Hoắc Cương hiện giờ không thể xuất dị năng, chỉ có thể bị tiểu Hắc chọc cho xoay quanh.
Chỉ chốc lát sau, quần áo Hoắc Cương đều bị cắn thủng lỗ, trên tay và đùi cũng có vết thương không nhẹ không nặng, tóc tán loạn, cả người chật vật không chịu nổi.
Thương Triệt nói qua, có thể giáo huấn nhưng không cho phép gây tai nạn chết người.
Tiểu Hắc thông minh, lại càng không dám làm trái ý Thương Triệt. Dù sao có thể làm cho người nó ghét khó chịu nó liền vui vẻ.
Trò khôi hài vừa thấy xuất từ bút tích Thương Triệt, Dạ Húc đôi mắt rối rắm, hai tay cắm túi quần, tiếp tục đi về phía trước.
Dù sao cũng không xảy ra chuyện gì lớn, hắn không cần quản.
Lúc Dạ Húc đến, Thương Triệt liền mở mắt, mở cửa đóng cửa, động tác lưu loát mà dứt khoát.
Chào hỏi hai vị lão nhân xong, Dạ Húc nhìn Thương Triệt: “A Bác đâu?”
“Đang rèn luyện.” Thương Triệt thay đổi thanh âm như trước, ra hiệu với hai vị lão nhân, sau đó dẫn Dạ Húc đến thư phòng.
“Anh tới có chuyện gì?” Không phải bảo Mông Á dạy Dạ Húc sao? Sao hắn vẫn có thời gian đi lang thang.
Dạ Húc biểu tình có chút phức tạp. “A Bác đang luyện tập…tinh thần lực?”
“Ừ, sao vậy… Anh đang nghi ngờ tôi?” Đôi mắt Thương Triệt nháy mắt trở nên lạnh lùng, nhìn Dạ Húc vẻ mặt có chút khó coi.
Dạ Húc phun ra một hơi. “Rất khó để tôi không nghi ngờ.” Đây xem như là lần đầu tiên Dạ Húc biểu đạt cảm thụ nội tâm trước mặt Thương Triệt.
“Từ khi mạt thế bùng nổ tới nay, cậu và Mông Á là thây ma đặc biệt nhất, không sai đi.”
“Sau đó?”
“Sóng thây ma tấn công, chúng ta rất rõ ràng thây ma bị người tiến hóa khống chế, cậu và Mông Á thì lại không.”
“Cho nên anh cảm thấy, tôi và Mông Á là thây ma nên vẫn sẽ bị người tiến hóa khống chế?” Thương Triệt ánh mắt mang theo trào phúng.   monganhlau.wordpress.com
Dạ Húc biết, hắn hoàn toàn đắc tội Thương Triệt, nhưng hắn vẫn muốn nói.
“Tôi hy vọng không phải.” Dạ Húc thở hắt ra: “Bởi vì nếu là cậu, A Bác sẽ chịu không nổi.” Người tiến hóa có thể khống chế thây ma, hắn không chỉ hoài nghi một lần, tiểu Dịch có thể bị khống chế hay không?
Thương Triệt không biết nói gì. “Vậy mục đích anh đến tìm tôi nói chuyện là gì?”
“Tôi cũng không biết.” Dạ Húc nói rất lưu manh. Thương Triệt suy nghĩ muốn giáo huấn người cũng có rồi.
“Chẳng hiểu sao cả” Nói một câu, Thương Triệt muốn rời đi. Dạ Húc cũng biết mình đủ thần kinh, lắc lắc đầu nói: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, cậu rốt cuộc có phải hay không?”
Thương Triệt quay đầu lại cười, nụ cười sáng lạn rất là xinh đẹp. “Anh đoán ~”
Dạ Húc “…”
Thanh âm cửa đóng lại kinh động Dạ Húc, hắn nhịn không được phun ra một hơi. Trời ạ, mình ở đây rối rắm thống khổ, vạn phần bất an làm cái gì?
Càng ầm ĩ càng cảm thấy chê cười, cả khuôn mặt Dạ Húc đều là một chữ ‘囧’. Mệt hắn còn vận dụng đầu óc phân tích toàn bộ sự kiện, kết quả người hiềm nghi căn bản không đi theo kịch bản của hắn.
Anh đoán?
Đoán em gái cậu!
Vì thế, sau khi Mộc Bác cảm thụ xong tinh thần lực, đối mặt hắn ngoài Thương Triệt gương mặt điềm đạm xinh đẹp, còn có Dạ Húc mặt oán phụ.
Mộc Bác nghi hoặc nhìn em trai nhà mình, có phải hắn bỏ qua cái gì hay không?
Thương Triệt nhếch môi một cái, cười như không cười nói: “Anh ta hoài nghi em bị người tiến hóa khống chế.”
“…” Sự kiện cũng không phải trải qua đơn giản như vậy a! Ít nhất trong lòng tôi rất mâu thuẫn rất thống khổ!
Thấy trên mặt bạn tốt nổi lên tầng u ám, Dạ Húc giơ tay đầu hàng. “Tôi sai, đầu tôi bị vô nước, ngài coi như tôi não tàn đi.” Rốt cuộc tôi đến chỗ ngài chịu ngược là vì cái gì?
Mộc Bác sắc mặt không tốt như cũ, lạnh lùng nói: “Đầu cậu đúng là bị nước vào.”
Thương Triệt nhướng nhướng mày, không nói gì. Cuối cùng Dạ Húc ỉu xìu đi về.
Thấy Thương Triệt vẫn duy trì động tác dựa vào bàn, Mộc Bác xoa bóp mi tâm. “Tức giận?”
Thương Triệt cười lạnh. “Không đáng.”
“…” Mộc Bác thở dài, đi đến trước mặt Thương Triệt. “Anh chưa từng hoài nghi tiểu Dịch.”
“Cho nên để Dạ Húc đến dò xét?”
“Tiểu Dịch!” Mộc Bác có chút oán giận Dạ Húc tự chủ trương. “Anh đã từng nói, vĩnh viễn sẽ không hoài nghi em.”
Thương Triệt hơi xúc động. “Điều Dạ Húc hoài nghi, anh chưa từng hoài nghi? Năng lực của em không thấp hơn thây ma, theo như lời Dạ Húc nói, thây ma nghe lệnh em, thậm chí người tiến hóa lần trước cũng không phải đối thủ của em, cho tới bây giờ, anh không cảm thấy lạ sao?”
Nhìn Thương Triệt hờn mát, Mộc Bác cảm thấy thật đáng yêu, em trai ít khi thể hiện một mặt như vậy. Kéo người đang không được tự nhiên vào lòng, Mộc Bác cười sủng nịch, nói: “Cái này chỉ chứng minh em trai của anh giỏi, làm anh trai, anh vui mừng còn không kịp.”
Mộc Bác thành công lấy lòng Thương Triệt, cậu cong cong môi. “Nếu điều Dạ Húc hoài nghi là thật sự thì sao?” Ngẫm lại, cậu quả thật là người ngoài hành tinh, so với văn minh cấp 2 còn không biết cao hơn bao nhiêu.
Mộc Bác nghiêm túc nhìn Thương Triệt. “Như vậy anh chính là tội nhân. Nhưng anh cũng nói qua, sau khi tự tay kết liễu tiểu Dịch, anh sẽ đi cùng em.”
Thương Triệt cảm thấy anh trai nhà mình quả thật rất tốt, tất cả đều là lỗi của Dạ Húc. Thương Triệt nhịn không được hung ác nói: “Lần sau nhất định phải hảo hảo chỉnh anh ta.”
Mộc Bác cười nhẹ ra tiếng, xoa xoa đầu em trai nhà mình. “Kỳ thật A Húc chỉ là cho em cái nhắc nhở, chuyện cậu ấy có thể hoài nghi, cao tầng căn cứ sao có thể không hoài nghi? Có đôi khi năng lực quá mức xuất chúng cũng sẽ làm người khác sợ hãi, tất nhiên bọn họ sẽ nghĩ biện pháp tiêu diệt khả năng có thể trở thành ác mộng.”
Trong mắt người ngoài, Thương Triệt chính là trợ lực lớn nhất Mộc gia, vả lại lực lượng lớn mạnh cần người kính trọng. Căn cứ đã quyết định thông báo chuyện người ngoài hành tinh đến các căn cứ khác trong cả nước. Tất cả liên hợp chống lại người ngoài hành tinh là chuyện sớm hay muộn, như vậy, đến lúc đó chính là thực lực lớn so đấu, Thương Triệt tồn tại sẽ trở thành chướng ngại của rất nhiều người.
Tin tức Tống Triều truyền đến, bao gồm Thẩm Nguyên liên hệ cao tầng căn cứ khác.
Chuyện hôm nay A Húc nói với tiểu Dịch, một phần nguyên nhân là muốn tiểu Dịch tìm chỗ tránh né, một phần nguyên nhân khác, e rằng cũng là vì thực lực tiểu Dịch quá mức cường hãn. Trên phương diện tình cảm A Húc lựa chọn tin tưởng tiểu Dịch, nhưng trên lý trí lại không thể không hoài nghi. Khi tình cảm và lý trí xảy ra xung đột, hắn chỉ có thể lựa chọn để thời gian chứng minh sự thật.
Thương Triệt hiểu hành động Dạ Húc, nhưng cũng cảm thấy phương pháp Dạ Húc ngốc muốn chết. Trong nhận định của Thương Triệt, tin tưởng, thì phải là hoàn toàn tin tưởng. Còn không tin, không cần phải ôm tâm lý may mắn. Nếu cậu thật sự là nội gián, chỉ với hành động vừa rồi của Dạ Húc, hắn còn mạng sao?
Thật là ngu không ai bằng!
Thấy tiểu Dịch bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Mộc Bác nhịn không được cười ra tiếng. “Còn đang tức giận?” monganhlau.wordpress.com
Thương Triệt hừ lạnh một tiếng. “Lười tính toán với kẻ ngốc!”
Mà bị Thương Triệt gọi là ngu ngốc Dạ Húc đánh cái hắt xì thật lớn. Nghi hoặc sờ mũi, ai đang mắng mình thế nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.