Chương trước
Chương sau
Sau khi Đường Văn Triết dẫn theo đại bộ đội lắc lư hơn ba tháng, chậm rãi cũng đi tới căn cứ mới trong truyền thuyết —— một cái khe hở của thung lũng nào đó, tất cả mọi người không khỏi bị cảnh tượng trước mắt khiến cho khiếp sợ, dù là nhân vật cỡ Đường Văn Triết, Tào Tư Viễn cũng không khỏi ngẩn ra.
"A Triết, chúng ta thực sự không đi nhầm chỗ chứ?" Tào Tư Viễn trừng mắt nhìn rừng cây rậm rạp trước mặt, cùng với vài đóa hoa đại vương (?) siêu bự. Đậu xanh rau má, nhìn thế nào thì đây cũng là một khu rừng nguyên thủy thu nhỏ hết á! Chẳng lẽ kế tiếp chúng ta phải thể nghiệm chút lạc thú được trở về với thiên nhiên sao hả?
Hoa đại vương (Rafflesia arnoldi): là bông hoa lớn nhất, nặng nhất, hiếm nhất và có mùi "khó ngửi" nhất trên thế giới. Bông hoa lớn nhất thế giới nặng tầm 10 kg và đạt đến đường kính 1 mét khi nở ra hết cỡ. 
Dịch Hạo Nam đi tiên phong dẫn theo một nhóm người tìm đường vào, theo lý mà nói hẳn là khoảng cách giữa bọn họ với thung lũng còn một đoạn nữa, thế nhưng đến chỗ này đã bị một khu rừng rậm rạp với số lượng cây cối không bình thường chặn lại, chuyện này cũng quá bất thường rồi đó.
Thực vật biến dị? Thế nhưng đại ca và An Thần sống ở trong này, Tam thiếu không nghĩ là hai người bọn họ sẽ ủy khuất bản thân, chui vào sống trong hốc cây được đâu.
Càng tiếp cận Dịch Hạo Nam càng có một loại cảm giác thập phần mâu thuẫn, cậu rất rõ ràng đây là dị năng tương xích, cậu là lửa, nói như vậy, nơi này có dị năng giả hệ băng, hơn nữa cấp bậc lại khá cao, ngoại trừ đại ca Dịch Hạo Thiên ra, cậu nghĩ không ra sẽ còn người nào khác nữa. Thế nhưng đang yên đang lành đại ca lại dùng dị năng hệ băng làm gì chứ?
"Đội trưởng! Cây cối ở chỗ này không thích hợp!"
"Làm sao?"
"A, sao lại cứng như vậy chứ!"
"Phắc, đồ chơi này là cái gì?"
"Đội trưởng, căn bản là chúng ta vào không được a."
Cuối cùng Dịch Hạo Nam cũng dời lực chú ý sang dây mây trước mặt, tuy rằng nhìn qua giống như chúng mọc hoang thế nhưng trong lúc vô tình những thứ này đã bao vây toàn bộ lỗ hổng của thung lũng lại, hơn nữa còn cực kỳ rắn chắc.
Dịch Hạo Nam nhịn không được bật cười, cậu biết, nhất định mấy thứ này là do đại ca và An Thần làm ra.
"Mọi người dừng lại!"
Nếu quả như thật là đại ca và An Thần, như vậy sợ rằng có thể ở bên trong sẽ có những thứ càng nguy hiểm hơn, vẫn là nên ngoan ngoãn chờ bọn họ đến 'mở cửa' thôi.
Cùng lúc đó, một đội viên khác do Đường Văn Triết phái ra cũng báo cáo lại tình huống cho anh nghe một lần, ngoại trừ khe hở này ra, toàn bộ các mặt núi đều đã bị rừng cây bao quanh, mặc dù không có tươi tốt như bên này nhưng từ xa cũng có thể nhìn thấy từ sườn núi đến đỉnh núi đều bị ngưng tụ thành một tảng băng lớn, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng lấp lánh, thực sự chỉ có thể chờ hai người Hạo ca đến mở cửa! Đường Văn Triết yên lặng đỡ trán, nói thử xem rốt cuộc hai người này đã đi đâu rồi, ê nè nè, sẽ không mê chơi đến mức quên luôn bọn họ rồi đó chớ.
Vào giờ phút này, Dịch Hạo Thiên và An Thần đang được mọi người ngàn kêu vạn gọi, đang ở trong không gian. . . Này nọ nọ, phạch phạch phạch, cưng hiểu mà.
Lần này giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa sát súng cướp cò, đồng thời triệt để dẫn đến củi khô lửa bốc, không phải do Dịch Hạo Thiên tràn đầy tinh lực, mà là Tiểu Thần nhà anh nhất thời tâm huyết dâng trào, tục xưng "quyến rũ".
Đối với "mỹ thực mê hoặc" hiếm khi chủ động đưa tới cửa, Dịch Hạo Thiên nào có ý nghĩ mất tự nhiên trong đầu, trực tiếp bổ nhào vào, ăn sạch sành sanh, đã vậy còn thuận tiện tìm thêm chút phúc lợi nữa kìa. Cái gì? Lễ nghi quý tộc, giáo dưỡng cao quý? Những thứ kia là để cho người ngoài xem, đóng cửa một cái, xoay người vào trong, ai biết trong tim cưng chứa cái quỷ gì chứ.
Về phần An Thần —— đầu sỏ gây nên trận vu sơn mây mưa, lúc này dưới đáy lòng đang âm thầm trào dâng tràn ngập oán niệm và hối hận. Dịch Hạo Thiên khốn lạn QAQ, bất quá cậu chỉ cảm thấy người nào đó làm việc chăm chỉ rất có sức quyến rũ, nhất thời bị dụ dỗ chút xíu liền chủ động sáp lại hôn sâu một cái thôi mờ ~ sao lại phát triển thành củi khô lửa bốc hạn chế độ tuổi luôn rồi? Quả nhiên, ai kia tinh trùng thượng não là không thể trêu vào mà!
An Thần bị ép khô đành phải để mặc Dịch Hạo Thiên tùy ý ôm mình vào lòng, cậu nhắm mắt lại im lặng nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, lồng ngực An Thần khẽ động cứ như có cảm ứng, cậu thoáng mở mắt ra, Dịch Hạo Thiên lập tức phát hiện điểm bất thường của Tiểu Thần, anh kề mặt lại hỏi: "Làm sao vậy?"
"Có người đến!" An Thần thiết đặt thực vật biến dị cản trở, nó sẽ phối hợp chặt chẽ với cậu, bởi vậy hành động của bọn Tào Tư Viễn lập tức được đám dây mây truyền lại cho chủ nhân của chúng.
Dịch Hạo Thiên gật đầu, nghĩ đến đã gần ba tháng, nói như thế nào thì bọn Đường Văn Triết cũng sắp tới rồi, An Thần miễn cưỡng chuyển động thân thể, vừa định đứng lên, bỗng nhiên thân thể lại trở nên cứng đờ.
"Tiểu Thần. . ." Thanh tuyến Dịch Hạo Thiên khàn khàn đầy từ tính, kèm theo hô hấp ôn nhuận, quấn quít bên tai của cậu.
Sắc mặt An Thần đỏ bừng, không có biểu cảm, trái lại còn hung hăng trợn mắt nhìn người nào đó, cắn răng nghiến lợi nói: "Mau đi ra!"
Dịch Hạo Thiên thở gấp càng lớn hơn, cứ như đang phải chịu đựng chuyện gì đó rất thống khổ, một giọt mồ hôi nóng bỏng trượt dọc theo gò má của anh rơi xuống cổ An Thần, gió nhẹ thoảng qua khiến cho da thịt lạnh lẽo run rẩy một trận.
"Chết tiệt!" Thân thể run rẩy khiến cho hạ thân của cậu co rút lại, An Thần rõ ràng cảm giác được cái đồ khốn lạn trong dũng đạo kia lại lớn thêm một vòng, trong khi giãy giụa, phía trước của cậu mơ hồ có khuynh hướng ngẩng đầu, thôi rồi, cậu cũng động tình.
An Thần không biết bắt đầu từ lúc nào mà cậu phát hiện ra mình cũng có khát vọng với thân thể của Dịch Hạo Thiên, chỉ cần bị anh chạm vào, thân thể liền không tự chủ được xuất hiện một loạt phản ứng, còn chính xác hơn cả thuốc thử hóa học nữa! Quả thực cậu khó có thể tưởng tượng ra, nếu như chuyện của bọn họ bị ba mẹ phát hiện sẽ có hậu quả như thế nào đây!
Gia chủ đương thời PK gia chủ đời sau? Ối mẹ ơi, An Thần che mặt, không dám tưởng tượng đến cái hình ảnh có tính hủy diệt cấp thế giới kia nữa.
Thân thể An Thần chân thật bày ra dục vọng của cậu, thế nhưng Dịch Hạo Thiên lại phát hiện rõ ràng ánh mắt của nhóc con này có hơi mông lung, anh không khỏi buồn bực, em ấy vậy mà lại không chuyên tâm, còn dám thất thần là thế nào đây? Không lẽ kỹ thuật của mình tụt dốc rồi?
Dịch Hạo Thiên ác liệt, hung hăng đỉnh vài cái vào điểm nhạy cảm Tiểu Thần. Nhất thời thân thể An Thần dâng lên một trận khoái cảm run rẩy tựa như thủy triều ập tới.
"Ưm. . ." Cậu không tự chủ được bắt đầu rên rỉ, đôi tay thuận theo tự nhiên vòng qua cổ của Dịch Hạo Thiên, hai chân tự chủ tách ra hai bên quấn lên thắt lưng của đối phương, để tiện cho Dịch Hạo Thiên có thể thâm nhập càng triệt để hơn, thế là, thiên lôi câu động địa hỏa, hai người lại đắm chìm vào tình triều kịch liệt.
Về phần mấy người còn đang ở bên ngoài ngắm trăng ngắm sao. . . Khụ khụ, tình đang mặn nồng, đến cả ba mẹ đều bị đá ra ngoài, làm gì còn tới chuyện của mấy người đó chớ ╮(╯▽╰)╭.
Làm tiếp một lần nữa, rốt cục Dịch Hạo Thiên mới bằng lòng rút ra khỏi thân thể của An Thần, hai người nằm trong dược tuyền nghỉ ngơi, lúc An Thần cảm giác được thực vật bị chạm vào lần nữa mới đột nhiên nhớ lại, bọn Đường Văn Triết vẫn còn chờ ở bên ngoài đó nha!!! (⊙ o ⊙)
Dây mây cứ như bị cái gì đó dẫn dắt, chúng lùi sâu vào rừng rậm tựa như thủy triều, mấy bụi cỏ lại giống như có thể tự co duỗi, tự bước đi, chúng hoặc là chui vào trong đất, hoặc là lui sang một bên, một con đường lớn mới ban nãy vẫn còn bí mật không nhìn tới ánh mặt trời, cứ như vậy liền hiện ra trước mặt mọi người. Thoáng cái trong lòng mọi người đều không khỏi reo hò một câu: Tui và mấy bạn nhỏ yêu vấu đều sợ ngây người! Thì ra rừng nguyên thủy biết chuyển động đó nha!
Trong thung lũng hoàn toàn tương phản với rừng nguyên thủy trong tưởng tượng của mọi người, ở đây không chỉ rộng rãi sáng sủa, hoàn cảnh ưu mỹ, hơn nữa còn xây sẵn một loạt nhà gỗ giản dị, rất hiển nhiên, đây là cung cấp chỗ ở tạm thời cho bọn họ. Dựa theo dự định của Dịch Hạo Thiên, đợi đến khi đại bộ đội đến, bọn họ có thể dùng để tập hợp vật tư, kết hợp với tài nguyên được chuẩn bị sẵn trong thung lũng, tiến hành xây mới lại toàn diện. Thậm chí thực vật của An Thần còn có thể giúp bọn họ tiến hành gia cố phòng ngự nữa.
Trong đó dễ thấy nhất,chính là một tòa tứ hợp viện hai tầng đã được tu sửa hoàn tất, đó là công lao của Cao Kiện, tuy rằng ba mẹ Cao Kiện đều làm bên mảng hóa học, thế nhưng bản thân Cao Kiện lại học công trình thổ mộc, chí hướng là trở thành một kỹ sư xây dựng, đồng thời thành tích của y cũng không tệ. Lần này kiến thiết quy hoạch toàn bộ thung lũng khiến y cảm thấy rất là hưng phấn.
Xa xa, Tào Tư Viễn đã nhìn thấy Dịch Hạo Thiên và. . . An Thần đang đứng ở trên nóc nhà?! Không sai, không còn là tiểu bánh bao nữa, mà người nọ đã triệt triệt để để trưởng thành thành một mỹ thiếu niên phong lưu phóng khoáng, khí vũ hiên ngang —— Dịch An Thần!
"Người kia là đội trưởng đấy hả!"
"Người bên cạnh đội trưởng là ai vậy, chưa từng gặp qua nha."
"Chắc là đội viên mới nhận vào đó."
. . .
Tào Tư Viễn, Đường Văn Triết và Dịch Hạo Nam đi thẳng đến tứ hợp viện, để lại những người khác đứng tại chỗ chờ lệnh.
"An Thần!" Đẩy cửa ra, Tào Tư Viễn mang theo sự vui sướng rõ ràng, hô một tiếng thập phần trung khí. An Thần đang đứng ở bên cạnh bàn, mỉm cười, nhưng cậu cũng không có đi tới, nhất thời Dịch Hạo Thiên bên cạnh cậu liền đen hơn phân nửa mặt lại, anh dùng cặp mắt lạnh như băng quét tới, nhất thời Tào Tư Viễn rụt đầu lại, trốn ra phía sau Đường Văn Triết.
Cuối cùng, vẫn là Dịch Hạo Nam vọt tới trước.
"Đại ca. . . Ặc." Dịch tam thiếu quay đầu, dùng tầm mắt tựa như tia X quang gắt gao quét qua An Thần mấy lần, giống như muốn nhìn ra điểm tương tự giữa cậu và Lâm Tử Hiên, cuối cùng, cậu ta vẫn chật vật thở phào một hơi, "Nhị ca."
An Thần vẫn chỉ mỉm cười như cũ: "Tất cả mọi người đã tới rồi a." Ha ha.
Đường Văn Triết mắt sắc quét qua xương quai xanh để lộ ra của An Thần, cùng với vài ấn ký màu hồng như ẩn như hiện ở bên gáy, thậm chí trên gương mặt còn mang theo bóng dáng mệt mỏi mơ hồ. Ánh mắt Đường Văn Triết sáng lên, nhất thời cảm thấy mình đã ngửi được mùi vị JQ (gian tình),đến cả trong không khí đều tràn đầy hormone.
Được thôi, thì ra là do bọn họ tới không đúng lúc, tính tình của nam nhân dục cầu bất mãn tương đối không ổn, chỉ là không ngờ Hạo ca lại ra tay nhanh như vậy, không phải là mấy năm nay đã nghẹn hỏng rồi đó chứ, đến cả ban ngày cũng muốn hành hạ như thế này sao?
Chẳng lẽ lúc bọn họ tân tân khổ khổ trèo đèo lội suối, Hạo ca và An Thần vẫn đang làm mấy cái chuyện XXOO này đó hả? Trong nháy mắt Đường Văn Triết cảm thấy không công bằng.
"Các cậu sắp xếp mấy chuyện ở bên ngoài trước, buổi tối lại tới đây một chuyến." Dịch Hạo Thiên nói, thuận tiện còn bày ra biểu tình 'hiện tại mấy đứa quá thừa thãi, có thể lui’.
An Thần bước vài bước đến bên ghế ngồi xuống, chết tiệt, hiện tại đến cả đứng một chút cậu đều cảm thấy chân run lên, eo mỏi lưng đau, nếu như không phải có ba người bọn họ đang ở đây, cậu đã sớm nằm rạp lên bàn rồi, thế nhưng. . . Gì chứ hả, chấp nhận cùng một chỗ với đại ca là một chuyện, ở trước mặt người khác tú ân ái lại là một chuyện khác.
Mờ ám cùng một chỗ với đại ca nhà mình, đã vậy còn bày ra bộ dáng đương nhiên, An Thần tự nhận, da mặt mình còn chưa có dày tới loại trình độ đó đâu.
Thế nhưng lần di chuyển này của cậu, rõ ràng bước chân vừa vô lực vừa chậm rãi, lập tức bị hai người khác nhìn ra cái gì đó sai sai, Tào Tư Viễn đã biết quan hệ của hai người, lúc này đây liền sáng tỏ, quay đầu lại muốn chạy trốn, Dịch Hạo Nam cũng đầy mặt kinh ngạc.
"Anh bị thương?" Cậu kinh ngạc đến gần vài bước, này rõ ràng là hơi thở bất ổn, thân thể không tốt, nhìn kỹ, vẻ mặt cũng không khỏe, An Thần ở bên cạnh đại ca mà còn có thể bị thương sao? Bỗng nhiên Dịch tam thiếu cảm thấy, thung lũng này rất là ngọa hổ tàng long.
"Không có."
"Em ấy không sao."
Dịch Hạo Thiên và An Thần cùng lên tiếng, An Thần khoát tay, Dịch Hạo Thiên liền trực tiếp đi tới, chặn đường đi của Dịch Hạo Nam, cũng nhờ lần này tiến gần lại, Dịch Hạo Nam thoáng nhìn thấy, ở sau cổ đang được che chắn của An Thần mơ hồ lộ ra một mảnh dâu tây, thậm chí cậu còn nhìn thấy, bởi vì An Thần ngồi xuống mà lộ ra một dấu răng đỏ tươi lõa lồ trên cần cổ trắng nõn.
Trong thoáng chốc Dịch Hạo Nam chỉ cảm thấy hỗn độn trong gió. Cậu cảm thấy, đầu óc của cậu có chút không đủ xài, cậu cảm thấy, hình như trong lúc vô tình mình đã chạm tới một điều cấm kỵ. . .
"Hạo Nam, chúng ta đi ra ngoài chuẩn bị chút đi, trước khi trời tối phải để cho mọi người vào nhà gỗ ở mới được."
"Dạ dạ."
Nói rồi, Đường Văn Triết và Tào Tư Viễn một trái một phải tha Dịch Hạo Nam đang bị vây trong trạng thái nửa hóa đá đi mất.
Thẳng đến khi ba người rời khỏi tứ hợp viện, thoáng cái An Thần liền nằm rạp xuống bàn, miễn cưỡng nhìn thoáng qua Dịch Hạo Thiên đang trộm sáp lại đây.
"Sao em lại cảm thấy hình như Hạo Nam đã phát hiện ra gì đó rồi?"
"Sớm muộn gì nó cũng phải biết thôi." Dịch Hạo Thiên dí sát vào bên môi An Thần hôn một cái.
"Anh nói xem nó sẽ cảm thấy thế nào?"
"Không quan trọng." Dịch Hạo Thiên nhún vai không thèm để ý chút nào, "Cảm giác thế nào?"
An Thần vô lực trợn trắng mắt: "Eo mỏi lưng đau á."
Vừa mới nói xong liền có hai bàn tay ấn lên hai bên thắt lưng cậu, bắt đầu chậm rãi xoa bóp, chỉ chốc lát sau, An Thần liền thoải mái nheo lại mắt, nằm úp sấp ở trên bàn thỏa mãn thở dài một tiếng. Phúc lợi này thiệt không tồi nghen!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.