Chương trước
Chương sau
Bông tuyết bay liên miên, Ôn Nhạc cùng Tiêu Văn nắm tay nhau nhìn khung cảnh này, sau đó xoay người nhìn về phía M thị, một mảnh tuyết mênh mông, không có khói đen của khu công nghiệp, không có máy bay thỉnh thoảng bay qua trên không trung. Toàn bộ đất trời chỉ còn lại tuyết trắng.

"Không cảm giác được sự sống..." Ôn Nhạc ngơ ngác nói.

Tiêu Văn nắm thật chặt tay cậu.

"Anh nói xem, có phải nhân loại làm thiên nhiên nổi giận rồi hay không? Anh xem, mạt thế buông xuống, nhưng hôm nay trời vẫn là trời, đất vẫn là đất, tuyết vẫn là tuyết, không có thay đổi gì, ngoại trừ nhân loại..." Ôn Nhạc mơ hồ nói, trong mắt bị một mảng trắng tuyết làm cho có chút mờ mịt.

Tiêu Văn đột nhiên kéo Ôn Nhạc vào trong ngực.

Một mảnh trắng xóa vô tận này dễ dàng làm người ta cảm thấy cô tịch đơn độc, Ôn Nhạc có chút bị đồng cảm.

Cái ôm này kéo tâm trí Ôn Nhạc bay về, đáy lòng cậu cũng vì phản ứng vừa rồi của chính mình mà sợ hãi.

"Không có việc gì, có anh ở đây." Tiêu Văn ôm lấy Ôn Nhạc, thấp giọng nói bên tai cậu.

Lấy lại bình tĩnh, Ôn Nhạc gật gật đầu. Cậu vừa rồi thật ngốc.

"Em nhìn xem, mặc kệ con người có làm gì thì trời vẫn là trời, đất vẫn là đất. Chẳng sợ con người mất đi, nhưng chúng ta còn sống không phải sao? Thiên nhiên vẫn rất nhân từ. Có lẽ trận tuyết này sẽ thanh trừ hết thảy, để chúng ta xuất phát lại từ đầu, bắt đầu một hành trình mới. Có lẽ tự nhiên đem mạt thế đến cho chúng ta là để tẩy rửa chúng ta, mạt thế không phải tận thế, chúng ta sẽ sống sót, nỗ lực tồn tại." Tiêu Văn đặt cằm lên vai Ôn Nhạc, nhìn về nơi xa, nhẹ giọng nói.

"Đúng vậy, là thiên nhiên cho chúng ta một cơ hội mới." Ôn Nhạc đem mặt dán vào bên má Tiêu Văn.

"Không chỉ là chúng ta, là tất cả những người sống sót."

Nghe thấy Tiêu Văn nói, ánh mắt Ôn Nhạc ảm đạm xuống.

"Chính là không phải người nào cũng có thể sống sót. Quá nhiều người bị tai nạn lần này đánh sập tinh thần, mặc kệ hết thảy mà làm. Đã không còn pháp luật, con người cũng không có điểm mấu chốt, đây mới là tai nạn chân chính."

"Vậy chúng ta một lần nữa tạo ra quy tắc, một lần nữa xây dựng điểm mấu chốt." Tiêu Văn chẳng hề để ý nói, thuận tiện hôn trộm một cái.

Ôn Nhạc nỗ lực đẩy cái đầu đang sáp về phía mình ra, hiện tại tâm tình của cậu đang rất trầm trọng có được hay không, không cần phải ngắt lời như vậy.

"Một lần nữa tạo ra quy tắc? Nói nghe thật dễ. Muốn đoán thử xem hay không, những quan chức hiện tại còn sống, có bao nhiêu người còn lo lắng cho dân chúng. Chờ đến khi cao tầng ổn định lại, cũng không biết người sống sót còn lại bao nhiêu người. Tiếp theo đó, chỉ cần có tranh chấp, bọn họ sẽ tranh đoạt quyền chỉ huy tối cao, quân đội trở thành con cờ trong tay các cao tầng, chờ tranh xong, nhân loại cũng chơi xong rồi!"

Nghe Ôn Nhạc tức giận châm chọc, Tiêu Văn cười cười, anh có nên khích lệ Nhạc Nhạc của anh đoán đúng rồi hay không?

"Vậy chúng ta tự mình chế định, định ra quy củ của chính mình. Đến lúc đó để cho những người kia theo bước chân của chúng ta!"

Ôn Nhạc đỡ trán: "Anh cho rằng những người khác chỉ để trưng bày à?! Người ta xuất ra một đám phi cơ là có thể bắn nổ anh rồi!"

"Em yêu à, hiện tại máy bay không thể bay được."

Ôn Nhạc hắc tuyến: "Chiến thuật biển người đè chết anh!"

"Em không phải nói quân nhân đều trở thành vật hi sinh của các chính trị gia khi tranh đấu sao?"

"Bọn họ cam tâm tình nguyện! Quân lệnh lớn như núi, bọn họ nghĩ cũng đừng nghĩ..."

"Vậy chúng ta trước tiên đoạt người đến thôi."

"Anh muốn đoạt người của chính phủ?"

"Chính phủ mặc kệ bọn họ, anh quản bọn họ, chính phủ không nuôi bọn họ, anh nuôi bọn họ, chính phủ tranh đấu hi sinh bọn họ, anh che chở bọn họ. Bọn họ cũng là người mà thôi..."

Ôn Nhạc nhìn về phía Tiêu Văn.

"Anh đang giỡn hả...??"

Tiêu Văn nhướng mày, "Bảo bối, anh không nói giỡn a."

Ôn Nhạc há hốc mồm, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiêu Văn.

Tiêu Văn nhìn Ôn Nhạc ngốc ngốc, cảm thấy đáng yêu muốn xĩu. Đem người kéo vào trong ngực, hai cái tay tác quai tác quái mà xoa xoa hai má của cậu.

Ôn Nhạc không cảm nhận được động tác của Tiêu Văn, đầu óc cậu đang múa may mấy chữ to: Anh bị điên rồi đi? Anh điên rồi đi?? Anh điên rồi đi???

"Anh đây là cùng chính phủ đối nghịch đó."

"Anh là đang cứu người."

Ôn Nhạc đơ người. Thôi được rồi, là cứu người.

"Chúng ta không có vũ khí, không có xe thiết giáp."

"Tin tưởng anh, hiện tại chính phủ không rảnh lo mấy thứ này, vũ khí hay xe thiết giáp khẳng định có rất nhiều."

" Chúng ta nuôi không nổi nhiều người như thế."

"Không gian của em có rất nhiều lương thực."

Ôn Nhạc phát điên, "Những thứ đó đủ ăn mấy năm chứ?"

"Một năm là được, bọn họ sẽ tự nuôi lấy nhau."

"Trên thế giới đều là tang thi, đất ở đâu mà trồng trọt?"

"Không sao hết, hiện tại nơi nơi đều là đất trống, đánh bay tang thi là được."

"Đánh tang thi rồi lại trồng trọt, chúng ta làm sao có thời gian mà quy hoạch chỉnh hợp?!"

"Có Hàn Á."

Ôn Nhạc: "..."

Ôn Nhạc thật sự không có sức lực để mà cãi cọ, cậu nâng lên một bàn tay, yếu ớt hỏi: "Anh có suy nghĩ này từ khi nào?"

Tiêu Văn bình tĩnh cười cười: "Mới vừa rồi."

Ôn Nhạc chỉ muốn một tát tát bay chính mình.

Ai cho mày tự muốn đi dạo! Ai cho mày muốn xem tuyết! Ai cho mày bày đặt ưu thương sầu não!

Ngày thường cậu đều rất bình tĩnh, sao vào lúc nãy lại ưu sầu văn nghệ làm gì?! Nếu Tiêu Văn thật sự làm như vậy, nếu bị chính phủ theo dõi, cậu khóc cũng không có chỗ để khóc đi!

Tiêu Văn một phen bế lên Ôn Nhạc đang khóc không ra nước mắt, chạy nhanh về sơn động.

Kỳ thật vừa rồi, thời điểm nhìn thấy mảng tuyết trắng mênh mông, ý tưởng này mới thoáng hiện lên. Bị Ôn Nhạc từng câu hỏi đến, anh đáp từng câu khiến cho anh cảm thấy tỉnh khả thi rất cao. Anh có thể từ từ trao đổi với Hàn Á.

Hai người ở cửa động trực tiếp làm lơ Ân Trình Dương đang đứng một bên dọn tuyết, hắn mới vừa bị Hàn Á ân cần dạy dỗ một phen xong, bên người có một trận gió thổi qua, quay đầu nhìn lại liền thấy lão đại cùng Ôn thiếu, oán khí quanh thân của hắn càng thêm đậm.

Chưa có ai đến an ủi tui cả...

Tiêu Văn đặt Ôn Nhạc vào trong ổ chăn, sau đó kéo Hàn Á qua một bên nói thầm.

Ôn Nhạc không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc sùng bái của Hoàng Đào cùng Hoàng Dao, không nhìn thấy ánh mắt tò mò của những người khác, cậu vẫn như cũ, đắm chìm trong suy nghĩ muốn phát điên.

Bạn nhỏ Lý Nham nhìn Ôn Nhạc trước đó vung tay lên liền biến ra một đống lớn đồ vật, lúc này nhóc có chút sùng bái, lại có chút sợ hãi nhìn Ôn Nhạc đang nằm trong chăn, thật cẩn thận ôm lấy con thỏ nhỏ mà ông Mạc đã cho nhóc, tiến đến bên cạnh Ôn Nhạc. Thấy Ôn Nhạc không phản ứng, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó, bạn nhỏ Lý Nham cũng không quấy rầy cậu, ngoan ngoãn ôm lấy con thỏ nhỏ tiến vào ổ chăn, dựa vào ngực Ôn Nhạc, ngáp một cái, chuẩn bị ngủ.

Mạc Ngôn cùng Chu Tuyền nhìn nhìn Tiêu Văn, lại nhìn nhìn Ôn Nhạc, nheo mắt, cả hai liếc nhau. Không hẹn mà cùng nghĩ: Cuộc sống an nhàn vui vẻ đánh đánh tang thi mỗi ngày có lẽ sẽ một đi không trở lại...

Mạc Cương nhìn đám người làm trò, có chút buồn cười. Ông xoay người tiếp tục thu dọn cùng hai anh em Hoàng Đào, sau đó cùng Hoàng Dao quy hoạch chỗ ở bên trong sơn động.

Vừa lúc Hoàng Dao có thổ hệ dị năng, xây thêm mấy cái tường đất để ngăn cách sơn động ra. Ăn uống, ngủ, các thứ khác cũng cần được ngăn cách, ngoài ra còn có nam có nữ, cũng không thể không kiên dè gì mà ở chung giống như ngày hôm qua được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.