Bông tuyết bay liên miên, Ôn Nhạc cùng Tiêu Văn nắm tay nhau nhìn khung cảnh này, sau đó xoay người nhìn về phía M thị, một mảnh tuyết mênh mông, không có khói đen của khu công nghiệp, không có máy bay thỉnh thoảng bay qua trên không trung. Toàn bộ đất trời chỉ còn lại tuyết trắng.
"Không cảm giác được sự sống..." Ôn Nhạc ngơ ngác nói.
Tiêu Văn nắm thật chặt tay cậu.
"Anh nói xem, có phải nhân loại làm thiên nhiên nổi giận rồi hay không? Anh xem, mạt thế buông xuống, nhưng hôm nay trời vẫn là trời, đất vẫn là đất, tuyết vẫn là tuyết, không có thay đổi gì, ngoại trừ nhân loại..." Ôn Nhạc mơ hồ nói, trong mắt bị một mảng trắng tuyết làm cho có chút mờ mịt.
Tiêu Văn đột nhiên kéo Ôn Nhạc vào trong ngực.
Một mảnh trắng xóa vô tận này dễ dàng làm người ta cảm thấy cô tịch đơn độc, Ôn Nhạc có chút bị đồng cảm.
Cái ôm này kéo tâm trí Ôn Nhạc bay về, đáy lòng cậu cũng vì phản ứng vừa rồi của chính mình mà sợ hãi.
"Không có việc gì, có anh ở đây." Tiêu Văn ôm lấy Ôn Nhạc, thấp giọng nói bên tai cậu.
Lấy lại bình tĩnh, Ôn Nhạc gật gật đầu. Cậu vừa rồi thật ngốc.
"Em nhìn xem, mặc kệ con người có làm gì thì trời vẫn là trời, đất vẫn là đất. Chẳng sợ con người mất đi, nhưng chúng ta còn sống không phải sao? Thiên nhiên vẫn rất nhân từ. Có lẽ trận tuyết này sẽ thanh trừ hết thảy, để chúng ta xuất phát lại từ đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trong-sinh-chi-on-nhac/3440378/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.