Không cần! Tiêu Văn!! Không cần cứu bọn họ! Bọn họ sẽ hại chết anh!
Ôn Nhạc lớn tiếng hét lên, nhưng mà Tiêu Văn lại không nghe thấy. Cho đến khi Tiêu Văn chết đi. Giống như trong kí ức, Ôn Nhạc lệ rơi đầy mặt quỳ gối trợn to mắt.
"Nhạc Nhạc... Nhạc Nhạc..."
Ôn Nhạc mông lung, cậu nghe thấy có người gọi tên cậu.
"Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc!"
Ngừoi kêu tên cậu như vậy chỉ có mỗi Tiêu Văn, Tiêu Văn... không phải đã chết rồi sao?
"Nhạc Nhạc!"
Ôn Nhạc đột nhiên bừng tỉnh, nhìn Tiêu Văn ngồi bên cạnh vẻ mặt nôn nóng, cậu sửng sốt một hồi mới bừng tỉnh lại, đúng vậy, cậu trọng sinh, Tiêu Văn vẫn còn sống... Tốt quá...
Ôn Nhạc vào trong lồng ngực Tiêu Văn. Rõ ràng biết Tiêu Văn vẫn còn sống sờ sờ, nhưng cậu vẫn nhịn không được run rẩy.
Tiêu Văn ôm người thương ở trong lòng, nôn nóng nhìn sang Chu Tuyền bị kêu tới đây.
Bắt đầu từ ngày 15 tháng 12, mỗi đêm Ôn Nhạc nằm mơ đều kêu tên của anh, nhưng trừ bỏ tên gọi, những cái khác cậu chỉ dùng khẩu hình, không có thanh âm, cho nên bọn họ không biết Ôn Nhạc đang nói cái gì.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, tình huống của Ôn Nhạc vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp.
Chu Tuyền cau mày, thẳng đến khi Ôn Nhạc nằm trong lòng ngực Tiêu Văn bình ổn lại, không còn run rẩy nữa, hắn mới tiến lên trước, đỡ lấy Ôn Nhạc đang nằm trong lòng ngực Tiêu Văn.
"Ôn thiếu, có thể nói cho tôi biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trong-sinh-chi-on-nhac/2834253/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.