Nhìn xe Trần Kiến Hằng càng lúc càng xa, Ôn Nhạc thu hồi tầm mắt, đáy mắt có chút đau thương. Quân nhân thời mạt thế a!
Tiêu Văn nghiêng đầu nhìn Ôn Nhạc đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, trong lòng phiến loạn, duỗi tay nắm chặt lấy tay cậu. Ôn Nhạc chú ý tới cái người tên Trần Kiến Hằng kia làm anh thực để ý, ngay cả việc đem tặng súng ống cùng nói chuyện với hắn, Ôn Nhạc nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng anh bảo vệ cậu 5 năm, nhìn cậu 5 năm, như thế nào không phân biệt được biểu tình của Ôn Nhạc là đang quan tâm.
Anh bảo vệ 5 năm mới có thể khiến cậu động tâm, mà cái người Trần Kiến Hằng kia bất quá mới chỉ gặp mặt một đêm, ngay cả bạn bè còn chưa được tính nữa!
Ôn Nhạc bị niết có chút đau, khó hiểu nhìn về phía Tiêu Văn, liền nhìn thấy cảm xúc tức giận cùng bất mãn, hoảng sợ ở trong mắt Tiêu Văn không kịp che giấu.
Này...... Là làm sao vậy?
Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Ôn Nhạc, Tiêu Văn quay đầu đi, cũng không giải thích.
"Ôn thiếu a, Trần Kiến Hằng đã đi rồi, tôi...... Có thể ăn cơm không?" Ân Trình Dương quay đầu lại hỏi, từ buổi sáng tỉnh lại hắn liền cảm thấy đói bụng, vừa rồi có người ở đây, Ôn thiếu không lấy đồ vật hắn cũng có thể hiểu được, hiện giờ những người này đều đã đi rồi, Ôn thiếu sao còn chưa có động tác gì a?! Bụng của hắn đều vang lên ầm ầm rồi á!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trong-sinh-chi-on-nhac/2834243/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.